Trong cuộc gọi, Liễu Kim Long cười nói: “Ở nhà, Nguyệt Nhi, cháu nghỉ hè chưa? Sao lại có thời gian về nhà?”
Cô gái: “Cậu, cháu nghe nói cậu về nên đương nhiên phải đến thăm cậu rồi”.
Hai người họ nói với nhau vài câu thì cô gái hỏi: “Cậu, ngoài cổng có người nói sống ở sơn trang Hoàng Long nhưng cháu không quen biết anh ta, cháu nghi là lừa đảo”.
Liễu Kim Long vừa nghe thì nghĩ ngay đến Ngô Bình, liền vội nói: “Cháu đưa điện thoại cho cậu ta đi”.
Cô gái đưa điện thoại cho Ngô Bình, Ngô Bình cầm lấy rồi cười nói: “Anh Liễu, cháu gái anh đang đứng trước cổng, không đến đón sao?”
Liễu Kim Long vội nói: “Cậu Ngô, thật xin lỗi, tôi sẽ qua ngay”.
Cô gái ngơ ngác, không ngờ cậu lại sống ở sơn trang Hoàng Long thật.
“Anh là khách của cậu tôi sao?”, cô ta hỏi.
Ngô Bình: “Có thể nói là vậy, người đẹp, cô tên gì?”
Cô gái hứ một tiếng rồi nói: “Tại sao tôi phải nói cho anh biết?”
Ngô Bình nhún nhẹ vai, nói: “Không nói thì thôi”.
Lúc này, Liễu Kim Long từ xa bước nhanh tới, chỉ mấy bước là đến trước mặt họ, anh ta vội chắp tay nói: “cậu Ngô, thật xin lỗi quá”.
Ngô Bình: “Không sao. Hai người nói chuyện đi”.
Cậu nói xong thì để chó mực về nhà trước còn mình thì lái xe đi gặp Hàn Băng Nghiên.
Cô gái nhìn thấy Ngô Bình lái xe đi thì bĩu môi: “Ra vẻ gì chứ”.
Liễu Kim Long cười mếu, nói: “Nguyệt Nhi, cậu Ngô này là nhân vật rất lợi hại, cháu không được vô lễ với cậu ấy đâu”.
Cô gái chớp mắt, hỏi: “Cậu, anh ta còn lợi hại hơn cả cậu sao?”
Liễu Kim Long: “Cậu của cháu đứng trước cậu Ngô giống như con kiến đứng bên cạnh con hổ vậy”.
Cô gái giật mình, dữ vậy sao?
Người phụ nữ đứng im lặng cả buổi lên tiếng: “Anh hai, Nguyệt Nhi lại phát bệnh rồi, hơn nữa, còn nghiêm trọng hơn trước đây, em cũng không biết phải làm sao nữa”.
Dường như Liễu Kim Long đã đoán được chuyện này từ sớm, anh ta nói: “Không sao, đợi cậu Ngô về anh sẽ nhờ cậu ấy xem thử, y thuật của công tử cũng rất giỏi”.
Cô gái vô cùng kinh ngạc: “Cậu ta biết y thuật sao?”
Liễu Kim Long nghiêm nghị nói: “Hạnh Nguyệt, lát nữa gặp lại cậu Ngô, cháu nhất định phải giữ thái độ tôn trọng, biết chưa hả?”
Từ nhỏ đến lớn, Liễu Kim Long rất hiếm khi nói chuyện với cô ta bằng giọng điệu nghiêm nghị như thế, Hạnh Nguyệt hơi tủi thân, nói: “Cậu, cháu biết rồi”.
Ngô Bình không đến nhà Hàn Băng Nghiên vì giữa đường cô ta đã gọi điện thoại, nói rằng mình đã hẹn mấy bạn học đi hát karaoke, thế nên cậu đã đến thẳng quán karaoke Lâu Đài Hey Ca.
Lâu Đài Hey Ca là một tầng chuyên dùng để ca hát trong một tòa lầu chín tầng, tòa lầu đó tên là Thành Sao Giải Trí, là khu giải trí tổng hợp, một tầng ca hát, hai tầng ăn uống, những tầng còn lại dành cho mua sắm.
Đương nhiên, tầng bảy đến tầng chín của Lâu Đài Hey Ca chỉ mở cửa cho hội viên, vì danh mục giải trí bên trong khá đặc biệt, là thiên đường của đàn ông, là nơi giải trí của người giàu, cũng là nơi những người thích cá cược hay đến.
Lúc Ngô Bình đến, Hàn Băng Nghiên đang cùng các bạn ở tầng năm của Lâu Đài Hey Ca. Hàn Băng Nghiên thuê một phòng vip, gọi ít thức ăn vặt và đồ uống, có mấy bạn đã chọn bài hát.
Trong phòng có mười bảy, mười tám bạn, có người cậu quen, có người cậu không quen, người quen chẳng hạn như Từ Kiêu và bạn chung của hai người họ.
Ngô Bình ngồi xuống, Hàn Băng Nghiên cười, nói: “Anh Bình, anh biết hôm này là ngày gì không?”
Ngô Bình giật mình: “Băng Nghiên, hôm nay là sinh nhật em”.
Hàn Băng Nghiên: “Nói chính xác thì mai mới đúng, em sinh lúc một giờ ba mươi sáng. Có điều, em quen tổ chức sinh nhật trước một ngày rồi, vậy thì có thể được vui sớm hơn”.
Ngô Bình: “Băng Nghiên, anh không chuẩn bị quà, em thích gì, ngày mai anh mua cho em”.