Hoắc Vân Đô đi điều tra, Ngô Bình yên tâm tu luyện, Chu Tiểu Lôi về phòng nghỉ ngơi.
Anh tu luyện đến năm giờ chiều, sau đó điều chỉnh lại động tác luyện thể, hiệu quả luyện tập rất tốt, thế nên anh còn bỏ quên cả bữa trưa.
Chu Tiểu Lôi không dám làm phiền anh nên cứ đợi cho đến khi anh ra.
Lúc này điện thoại trong phòng khách vang lên. Chu Tiểu Lôi nghe máy, nhân viên phục vụ nói: "Anh Ngô, trên tầng có ông Lưu muốn gặp anh".
Chu Tiểu Lôi vội hỏi: "Ông Lưu nào?"
"Ông Lưu Hải Vương", người đó nói.
Tim Chu Tiểu Lôi run lên, cô ấy vội vàng gõ cửa phòng Ngô Bình. Ngô Bình đẩy cửa ra, lạnh nhạt nói: "Lưu Hải Vương đến à?".
Chu Tiểu Lôi gật đầu: "Anh Ngô Bình, ông ta đến gây chuyện sao?"
Ngô Bình lạnh nhạt nói: "Cho dù mục đích của ông ta là gì thì cứ gặp mặt đã".
Anh và Chu Tiểu Lôi cùng đi đến sảnh tầng một. Trong sảnh nhỏ có một người đàn ông trung niên đứng đó. Người đó khoảng bốn lăm tuổi, không cao lắm, nhưng cơ bắp toàn thân cuồn cuộn, đôi mắt lạnh lẽo đầy khí thế.
Thấy Ngô Bình tới, ông ta liền quay người, hai người đều đánh giá đối phương.
Khoảng nửa phút sau, Ngô Bình mới nói: "Ông tìm tôi sao?"
Người đó chắp hai tay lại thành quyền: "Tôi là Lưu Hải Vương, không biết nên xưng hô với cậu thế nào?"
Ngô Bình nói: "Tôi là Ngô Bình. Tông sư Lưu tìm tôi có chuyện gì?"
Lưu Hải Vương lạnh nhạt nói: "Hôm nay cậu cũng đến dự hôn lễ của Chu Kiến Hùng sao?"
Ngô Bình nói: "Tôi đã đi, còn chúc mừng trực tiếp, hôn lễ diễn ra thuận lợi chứ?"
Sắc mặt Lưu Hải Vương sầm xuống: "Cậu Ngô, cậu ra tay với người bình thường, như thế không vẻ vang lắm nhỉ?"
Ngô Bình liền bật cười: "Ông nói gì vậy, tôi không hiểu".
Lưu Hải Vương nhíu mày: "Người thông minh không nói vòng vo, tại sao cậu lại ra tay với Chu Kiến Hùng?"
Ngô Bình nhìn ông ta: "Ông định ra mặt thay Chu Kiến Hùng à?"
Lưu Hải Vương hừ lạnh: "Chu Kiến Hùng là anh em kết nghĩa của tôi, chuyện của cậu ấy cũng là chuyện của tôi!"
Ngô Bình lạnh nhạt nói: "Nếu đã như thế thì chín giờ tối nay tôi sẽ đợi ông ở công viên đối diện!"
"Cậu không định nể mặt chứ gì?". Trong đôi mắt Lưu Hải Vương tóe lên lửa giận: "Tốt lắm! Tôi mong cậu sẽ không hối hận!"
Lưu Hải Vương quay người rời đi, chuyện giang hồ thì sẽ dùng cách của giang hồ để kết thúc. Chín giờ tối nay ông ta sẽ đấu với Ngô Bình!
Nhìn ông ta đi, Ngô Bình quay về khách sạn. Sau khi ăn nhẹ, anh tiếp tục tu luyện đoàn thể thuật đến tận tám giờ tối.
Tám rưỡi, Hoắc Vân Đô quay về, anh ta đã tra ra địa chỉ của những người kia. Nghe nói Ngô Bình định đánh nhau với Lưu Hải Vương, anh ta vô cùng căng thẳng, nói: "Cậu Ngô, cuộc đấu giữa các tông sư không phải chuyện nhỏ, tôi phải báo cáo với đường chủ".
Ngô Bình không phản đối: "Có thể, cứ báo đi".
Tại trụ sở chính của Giang Nam đường, đường chủ Lý Kim Tượng nhận được tin tức liền nhảy bật dậy khỏi ghế: "Cái gì? Ngô Bình sắp đánh nhau với Lưu Hải Vương? Không được, lập tức ngăn lại!"
Ông ta gầm lên khiến Hoắc Vân Đô đầu bên kia giật nảy mình, anh ta đưa điện thoại cho Ngô Bình.
Ngô Bình nói: "Chào đường chủ".