Sau khi lên đảo, Ngô Bình vào nhận phòng ở một một khách sạn trên đảo. Trước khi đến, Ngô Bình đã bảo bên kế toán chuyển năm mươi triệu tiền Hải Mặc Ca vào thẻ ngân hàng của cậu, cũng là năm mươi triệu Cali.
Khách sạn rất sang trọng, tất nhiên giá cũng không hề rẻ. Tỷ giá đổi giữa tiền Đại Hạ và Cali là hai chấm năm, giá phòng một đêm cho căn phòng có view nhìn ra biển mà Ngô Bình đặt cao đến hai trăm năm mươi ngàn Cali, tương đương với một trăm ngàn tiền Đại Hạ.
Nhận phòng xong, Ngô Bình bảo Hàn Băng Nghiên đi nghỉ ngơi trước, một mình cậu đi ra ngoài khách sạn, kiểm tra xung quanh. Trong ấn tượng của cậu, nơi này khá bừa bộn, cậu phải dọn hết mấy nguy hiểm tiềm ẩn.
Phong cảnh bãi biển quả thật rất đẹp, có rất nhiều phụ nữ xinh đẹp mặc đồ bơi đang chơi đùa ở cách đó không xa. Người đến đây chơi đến từ khắp nơi trên thế giới, có cả người da đen, cổ đỏ, cũng có người nước Đại Hạ và nước Tống.
Kể từ khi bắt đầu tu luyện, Ngô Bình đã có một thân hình cực kỳ chuẩn, cao một mét chín, vai rộng eo thon, trên người tỏa ra khí chất nam tính có sức hấp dẫn chết người đối với phụ nữ.
Cậu tùy ý đi đến bên đó, có hai cô gái tóc vàng đi đến từ cách đó không xa, thân hình nóng bỏng, trước ngực là đồi núi cao đồ sộ, Ngô Bình không khỏi đưa mắt nhìn thêm vài cái.
“Anh đẹp trai, có thể bôi kem chống nắng giúp tôi được không?”
Ngô Bình nhìn lướt qua, thầm nghĩ các cô cũng không phải đi một mình mà, tìm tôi giúp làm gì? Nhưng nghĩ lại thì cậu vừa lúc nhân cơ hội này nghe ngóng chút tin tức bên này, bèn cười nói: “Được thôi”.
Cậu đi đến chỗ hai cô gái nghỉ ngơi, hai người họ đang nằm trên ghế, Ngô Bình giao tiếp với họ bằng ngôn ngữ địa phương rất lưu loát: “Hai người đẹp tên gì nhỉ?”
“Anh đẹp trai, khẩu ngữ của anh tốt thế, còn chính thống hơn cả bọn em. Em tên là Anna”, một cô gái chân dài nói.
“Em là Lucy”, cô gái mắt xanh kia cũng nói.
Ngô Bình: “Chào Lucy, chào Anna, tôi họ Ngô”.
Sau đó cậu hỏi quanh đây có chỗ nào để chơi, hai người này biết khá nhiều nên nói với cậu rất nhiều điểm tham quan và những nơi cần phải lưu ý.
Lúc này một người đàn ông da sạm, mặc áo sơ mi kẻ sọc, từ xa đi tới, trên thắt lưng còn đeo một khẩu súng.
Nhìn thấy hắn đến, hai cô gái hơi hoảng sợ, đều quay mặt đi không để cho người đến nhìn thấy như muốn tránh mặt hắn.
Ngô Bình liếc nhìn người đến rồi tiếp tục xoa kem chống nắng lên đôi chân mịn màng của người đẹp.
Người áo hoa vừa cao vừa to, bụng bự thấy rõ. Hắn đi về một bên, nhìn hai cô gái đẹp chằm chằm, cười miết và nói: “Người đẹp, sao lúc nãy lại bỏ chạy thế? Tôi đã cho người sắp xếp rồi, đi ăn cơm nhé? Tôi là người bản địa ở đây, các cô không nể mặt tôi thì tôi sẽ không vui đâu. Tôi không vui thì các cô cũng không sung sướng gì”.
Hắn nói với vẻ vừa lấy lòng vừa đe dọa, mặt cười tươi rạng rỡ.
Sắc mặt hai cô gái rất khó coi, có vẻ rất sợ hãi, họ không có bạn đi cùng, lúc đến đây cũng không nghĩ sẽ gặp phải trường hợp thế này. Thế là họ chỉ đành nhìn sang Ngô Bình với ánh mắt cầu cứu.
Ngô Bình liếc nhìn sang người đàn ông áo hoa, hỏi: “Anh là người của bang phái nào? Bang gấu đen hay là bang Huyết Nhận?”
Người đàn ông áo hoa vừa nghe Ngô Bình nói như thế thì liền quan sát cậu rồi hỏi: “Cậu làm nghề gì? Quen biết tôi sao?”
Ngô Bình: “Tôi mà cần quen biết với loại nhãi nhép như anh sao?”
Thật ra người đàn ông áo hoa chẳng có địa vị gì trong bang phái, hắn hơi chột dạ, hỏi: “Vậy cậu quen biết ai?”
Ngô Bình: “Cút ra xa một chút, tôi không còn kiên nhẫn đâu”. Cậu nói xong thì mặt tối sầm lại.
Tên áo hoa cảm nhận được một luồng sát khí, hắn đặt tay lên hông.
Ngô Bình không thèm ngẩng đầu, chỉ bình thản nói: “Lúc tay anh chạm vào súng thì sẽ bị chặt đứt. Không tin thì anh cứ thử xem”.
Tên áo hoa sững người, sát khí trên người Ngô Bình còn mạnh hơn cả bang chủ gấp trăm ngàn lần. Bang chủ bang Gấu Đen của họ là lính xuất ngũ của nước La Sát, giết người không chớp mắt, người chết trong tay hắn cũng phải tầm từ tám trăm đến một ngàn người.
Tên áo hoa nuốt nước bọt, hỏi: “Anh này, tôi không có ác ý, chỉ là muốn mời hai người đẹp đây đi ăn cơm thôi”.
Ngô Bình liếc hắn: “Mời người đẹp đi ăn cơm sao? Anh ra đường không soi gương à?”
Vẻ mặt tên áo hoa trở nên khó coi, hắn không đẹp trai, nhưng nói như vậy thì quá đáng quá. Hắn cố kiềm lại sự khó chịu trong lòng, nói: “Thiết nghĩ anh đây biết bang Gấu Đen của chúng tôi”.
Ngô Bình muốn hỏi thăm về tình hình của đại trận luyện hồn, cậu nghĩ biết đâu bang chủ của bang Gấu Đen này sẽ biết được sơ sơ nên nói: “Anh về nói với bang chủ của anh, có người muốn đến giết ông ta. Nếu ông ta không đến gặp tôi thì sẽ không thể sống qua được tối nay”.
Tên áo hoa giật mình: “Anh nói gì cơ? Có người muốn giết bang chủ của chúng tôi sao?”
Ngô Bình liếc hắn, nói: “Không sai, nếu anh không tin thì sẽ phải chết rất thê thảm”.