Thế giới trong game rất thật, Ngô Bình tới thôn dành cho người chơi mới, nhận nhiệm vụ từ NPC, rồi ra thôn đánh mấy con quái nhỏ.
Nhưng điều làm trò chơi này nổi bật không chỉ thế mà nó còn có trai xinh gái đẹp, không ít nam nữ thanh niên coi nó như diễn đàn giao lưu kết bạn, họ sẽ tạo thành đội nhóm đi giết quái cứu thế giới.
Ngô Bình chơi thử một chút, sửa chữa những bug còn tồn tại rồi đăng xuất khỏi game.
Mà ngay lúc cậu chuẩn bị rời trò chơi thì cảm nhận được một nguồn năng lượng huyền diệu từ hư vô chảy vào trong Huyền Thiên Mộng Cảnh giúp Huyền Thiên Mộng Cảnh này mạnh mẽ hơn.
“Trò chơi ảo này thật sự có thể giúp tăng mạnh Huyền Thiên Mộng Cảnh. Huyền Thiên Mộng Cảnh đã nhận định ảo và thật không có tách biệt nên hai bên đã chuyển hoá lẫn nhau. Đợi khi Huyền Thiên Mộng Cảnh của mình mạnh mẽ hơn thì mình có thể biến ảo thành thật, dùng tinh thần can thiệp vật chất rồi”.
Nghĩ như thế, Ngô Bình mỉm cười, quyết định tiếp tục tăng đầu tư để thu hút thêm nhiều người chơi game.
Tính toán một hồi, cậu mở máy tính, tiến hành cuộc họp khẩn cấp từ xa, giám đốc Lưu và các quản lý cấp cao công ty nhanh chóng vào bàn.
Thấy người đã đến đông đủ, Ngô Bình nói: “Mọi người, tôi có một quyết định mới, từ hôm nay, tất cả các trang bị trong trò chơi đều có thể đổi thành tiền thật!”
Nghe Ngô Bình nói thế, mọi người ngẩn ra, dùng trang bị ảo đổi tiền thật? Thật ra việc này không hiếm thấy nữa nhưng nếu mọi trang bị đều có thể đổi thành tiền thì có chút kỳ lạ. Dù sao công ty game cũng phải kiếm tiền mà, làm thế khác nào đắp tiền vào, lỗ lã thì sao?
Ngô Bình: “Giai đoạn đầu, tạm thời không cần lợi nhuận, cái chúng ta cần là thị trường, sức ảnh hưởng. Tôi thêm vào một ngàn tỷ, trong vòng một năm, mọi người phải bung hết toàn bộ tài chính ra cho tôi!”
Mọi người vô cùng khiếp sợ trước quyết định này, mất hồi lâu, giám đốc Lưu mới nói: “Ông chủ, về độ cấp bậc thì có yêu cầu gì không?”
Ngô Bình nghĩ rồi nói: “Nếu là một người chơi bình thường, người đó chơi tám tiếng thì số tiền kiếm được tối thiểu là 300. Nếu là người chơi cũ, kinh nghiệm phong phú thì một ngày cũng được 500, còn những người chơi top đầu thì một ngày cũng phải được vài nghìn tới chục nghìn!”
Giám đốc tài chính nhanh chóng nói: “Ông chủ, tôi muốn nhắc cậu. Tốc độ tăng người dùng hiện tại của chúng tôi rất nhanh, mỗi tháng đều tăng mấy trăm ngàn. Dự kiến năm sau, số lượng người dùng của chúng tôi sẽ vượt hơn mười triệu. Mười triệu người chơi, nếu mỗi người một trăm ngàn mỗi năm thì sẽ là khoản đầu tư trị giá một ngàn tỷ”.
Ngô Bình cười nói: “Một ngàn tỷ, số tiền này chẳng phải là số tiền tôi vừa đưa à? Yên tâm đi, đừng sợ tiêu tiền, tiêu hết rồi tôi lại cho các anh. Việc các anh cần làm là marketing và cải thiện số lượng khách hàng cho tôi”.
Cậu suy nghĩ một lúc rồi nói: “Mục tiêu nhiệm vụ tôi giao cho các anh là số người dùng mới mỗi tháng không được ít hơn mười triệu người”.
Mọi người lập tức nói: “Vâng, đảm bảo sẽ hoàn thành nhiệm vụ”.
Đùa à, chơi game có thể dễ kiếm tiền như vậy, còn lo không có người chơi mới sao?
Giám đốc Lưu: “Ông chủ, chúng tôi sẽ nhanh chóng đưa ra phương án, đến lúc đó cậu nhớ phê duyệt”.
Chuyện tiêu tiền là việc lớn, kinh nghiệm của giám đốc Lưu có thừa, lập tức tỏ ý họ nên bàn trước.
Ngô Bình gật đầu: “Được, các anh đưa kế hoạch ra rồi đưa cho tôi xem”.
Họp xong rồi cậu đi ra ngoài.
Ngô Bình chọn một chiếc xe thương vụ trong nhà xe, sau đó chở Hàn Băng Nghiên và Mộc Băng Thiền đi tham gia buổi tiệc nhỏ.
Bữa tiệc này do Hàn Băng Nghiên khởi xướng, những người có thể đến đều là bạn thân của cô ấy, trong đó có bốn cô gái và ba chàng trai. Trong ba chàng trai có hai người là bạn trai của hai cô gái trong đó, người còn lại là lớp trưởng trong lớp hiện giờ của Hàn Băng Nghiên.
Nửa tiếng sau, chiếc xe đi vào khách sạn giải trí mọi người hẹn nhau.
Hoạt động chính của khách sạn giải trí này là giải trí, ăn uống xong còn có thể hát hò, chơi các trò chơi như thoát khỏi phòng kín, Ai là kẻ giết người, trong đó đều có cả.
Sau khi xe chạy tới khách sạn, họ đến khu ăn uống trước. Bàn ăn được bày trong vườn, bên cạnh có một cái đình nhỏ, cách đó không xa là một rừng tre nhỏ, xung quanh rất thoải mái.
Hàn Băng Nghiên chọn combo, trong đó có điểm tâm đồ ăn vặt, đồ ăn chính và rượu nước.
Mộc Băng Thiền cười nói: “Nơi này ổn đấy chứ”.
Hàn Băng Nghiên cười nói: “Tôi cố ý chọn đấy, khách sạn này được rất nhiều bình luận tốt”.
Một lúc sau, mấy người bạn cùng lớp của Hàn Băng Nghiên cũng tới, đều là người trẻ tuổi, có chung một chủ đề nên nhanh chóng trở nên thân quen.
Nhưng vẫn còn thiếu một bạn nam, là lớp trưởng của Hàn Băng Nghiên, mãi mà vẫn chưa thấy đến. Đến nửa tiếng sau mới có một nam một nữ bước vào, người nam không cao, khoảng một mét bảy, ngoại hình rất bình thường, ăn mặc cũng rất thoải mái. Nhưng bên cạnh anh ta lại có một người phụ nữ xinh đẹp tuyệt trần, làn da trắng như tuyết, mái tóc dài được uốn hơi xoăn, toát ra vẻ quyến rũ. Cô ta mặc chiếc váy da gợi cảm, để lộ đường cong cơ thể hoàn hảo, cùng chiếc áo ống nạm kim cương càng làm tăng thêm vẻ sang trọng của cô ta. Khí chất không hề thua kém Hàn Băng Nghiên đang mặc chiếc váy đen, trông như một nàng tiên. Mỗi một chi tiết đều toát ra sự tinh tế và sang trọng có một không hai của cô ta, dường như là tác phẩm hoàn hảo nhất trong tất cả các nghệ thuật của ông trời.
Nhìn thấy người phụ nữ này, Ngô Bình sửng sốt, Tuyết Vũ?