Trần Nhược Nhàn: "Đại lục Hồng Hoang có bốn gia tộc lớn mang huyết mạch Thánh Hoàng, một trong số đó là nhà họ Vũ Văn. Nhà họ Trần của em là gia tộc sở hữu huyết mạch Nhân Hoàng. Vốn dĩ quan hệ giữa hai nhà rất tốt, bố em còn hứa gả em cho Vũ Văn Thanh. Nhưng vào ngày rước dâu, Vũ Văn Thanh lại dẫn người đột kích nhà họ Trần em, cướp đoạt đi một món chí bảo, rìu Hình Thiên. Cả nhà họ Trần của em bị diệt, lúc ngàn cân treo sợi tóc, bố em đã phải trả giá bằng tính mạng để đưa em ra khỏi đại lục Hồng Hoang, như vậy em mới thoát được một kiếp".
Ngô Bình hỏi: "Rìu Hình Thiên đó quan trọng với nhà họ Vũ Văn đến vậy sao?"
Trần Nhược Nhàn: "Vâng, Hình Thiên là Ma Thần của kỷ nguyên trước, luyện hoá rìu Hình Thiên có thể đoạt được ý nghĩa của Ma Thần".
Ngô Bình: "Vũ Văn Thanh kia có tu vi gì?"
Trần Nhược Nhàn: "Lúc đó hắn đã có thể chất Nhân Hoàng rồi, thái cổ chân nhân đời thứ tư. Sau khi có được rìu Hình Thiên, chắc chắn tu vi của hắn sẽ tăng vùn vụt. Bây giờ, rất có thể đã kích hoạt huyết mạch Thánh Hoàng, thực lực không hề thua kém Đạo Quân".
Ngô Bình: "Chỉ là thái cổ chân nhân đời thứ tư mà thôi, độ thuần chất của huyết mạch còn không bằng một phần mười của anh, không có gì ghê gớm cả".
Trần Nhược Nhàn cười nói: "Tất nhiên rồi ạ. Trước mặt anh Lý, em mới có thể cảm nhận được khí tức Nhân Hoàng mạnh mẽ, khí tức của hắn không bằng một phần mười của anh".
Hổ Bảo rất đau lòng, cứ ở lì trong động, Ngô Bình không yên tâm nên chỉ có thể ở bên cạnh nó.
Trần Nhược Nhàn nói chuyện với anh một hồi thì ôm lấy cánh tay của anh, cố tình áp sát người vào anh. Ngô Bình định đẩy ra nhưng lại thấy không phải cho lắm.
Sau khi trời tối, Trần Nhược Nhàn bỗng nói: "Anh Lý, em làm người phụ nữ của anh nhé. Trên thế giới này chẳng có mấy ai là thái cổ chân nhân, anh lại từng cứu mạng em, đây là duyên phận. Em bằng lòng làm người phụ nữ của anh, sinh con cho anh, truyền thừa huyết mạch chân nhân của chúng ta".
Trần Nhược Nhàn quá thẳng thắn, khiến Ngô Bình ngớ cả người. Anh gãi đầu: "Chúng ta mới quen biết nhau, thế này không thích hợp lắm nhỉ?"
Trần Nhược Nhàn cười nói: "Có gì mà không thích hợp ạ? Em thích anh, dường như anh cũng thích em, không phải sao?"
Ngô Bình cười gượng: "Đây là do sức hút huyết mạch của chúng ta, cũng hết cách".
Trần Nhược Nhàn: "Cái gọi là trời sinh một đôi, chẳng phải là đang nói chúng ta sao?"
Hổ Bảo đang khóc lóc bỗng nín hẳn, nó khóc mệt rồi nên đã ngủ thiếp đi, nằm trên tấm da hổ giống như ngày xưa nằm trong lòng mẹ nó vậy.
Nhìn thấy dáng vẻ của nó, Ngô Bình đau lòng, căm hận nói: "Thứ khốn kiếp! Hại chết dì Hổ, Hổ Bảo thật đáng thương!"
Trần Nhược Nhàn: "Thế giới vốn tàn khốc vậy đấy, mỗi ngày có bao nhiêu sinh linh chết thảm, lại có bao nhiêu sinh linh phải sinh ly tử biệt với người thân. Haiz, thiên địa bất nhân, từ xưa đã vậy".
Ngô Bình cảm thán: "Đúng vậy, đây chính là thiên đạo".
Hai người ngồi trước cửa động, Ngô Bình lấy ít thịt rượu ra, vừa uống rượu vừa tâm tình, nhìn bầu trời đầy sao.
Trần Nhược Nhàn: "Anh Huyền Bình, anh đồng ý với em rồi đúng không?"
"Đồng ý gì cơ?", Ngô Bình giả ngốc.
Trần Nhược Nhàn: "Làm người đàn ông của em".
Ngô Bình: "Nhưng anh đã có vợ con rồi".