Ngô Bình: “Mấy ngày tới, tôi sẽ luyện chế một loại thuốc biến đổi gen, để giúp mọi người mạnh mẽ hơn”.
Hoa Hồng ưỡn ẹo nói: “Sếp, thuốc của anh là cấp mấy?”
Thật ra, họ đã trông ngóng thuốc biến đổi gen lâu rồi, nhưng tác dụng phụ của nó quá đáng sợ nên ai cũng dè chừng. Ngoài ra, loại thuốc này cũng quá đắt, họ không mua nổi.
Mọi người: “Mọi người đều là những trợ thủ đắc lực của Băng Vân nên đương nhiên tôi sẽ luyện chế cho mọi người loại thuốc cao cấp nhất”.
Đó chính là loại thuốc mà các long vệ đã uống, hiệu quả đã được kiếm chưng.
Ai nấy đều mừng rỡ, Khả Ái nhảy nhót nói: “Anh Ngô Bình, em muốn thử trước”.
Đường Băng Vân lườm cô nàng: “Đứng yên xem nào!”
Khả Ái làm mặt xấu, nhưng vẫn ngoan ngoãn đứng yên tại chỗ.
Ngô Bình: “Ai cũng có phần, nhưng mọi người đều có thói quen chiến đấu khác nhau nên tôi sẽ điều chế từng loại thuốc biến đổi gen cho mỗi người, để giúp mọi người đột phá gen của chính mình”.
Trong ghi chép mà Hàn Thu đưa cho Ngô Bình có nói về các tình trạng khoá gen, nhờ y học cao siêu cùng tài luyện thuộc giỏi giang mà Ngô Bình đã giải mã được vấn đề khó nhằn này.
Dứt lời, anh nói với Khả Ái: “Khả Ái, cô là tay súng bắn tỉa nên tôi sẽ bồi dưỡng cho khả năng phán đoán và các cơ quan cảm giác cho cô. Nhưng đến lúc đó thì các khẩu súng bắn tỉa bình thường sẽ không phù hợp với cô nữa đâu”.
Đường Băng Vân: “Nhắc đến súng bắn tỉa em mới nhó, em có thứ cho anh xem đây”.
Đường Băng Vân vung tay rồi lấy một khẩu súng bắn tỉa màu vàng kim trong nhẫn hàn băng ra. Khẩu súng này trông rất lạ, nó khác hoàn toàn với các khẩu súng hiện giờ, nhưng vẫn là dáng vẻ của súng bắn tỉa.
Ngô Bình cầm lấy khẩu súng rồi hiểu về kết cấu của nó ngay: “Đây là một khẩu súng bắn tỉa phóng năng lượng, là vật từ thời Tiên Quốc có tên là Tiên Thư. Muốn sử dụng được nó thì buộc phải có lực tinh thần rất mạnh”.
Dứt lời, anh di chuyển đến một khoảng đất trống rồi giơ súng lên, sau đó nhắm chuẩn vào một cái cây cách đó hơn 10 cây số. Tiếp đó, Ngô Bình lấy một viên tiên thạch ra nhét vào báng súng.
Ngay sau đó, nòng súng đã phát sáng, một tia sáng to như ngón tay phóng ra rồi xuyên thẳng vào cái cây kia.
Thân cây bị xuyên thủng, sau đó cả cái cây đã nổ tung, thậm chí đạn vẫn còn xuyên qua các cái cây ở phía sau.
Thấy thế, mọi người đều chấn động, Khả Ái há hốc miệng hỏi: “Anh Ngô Bình, uy lực của súng này lớn đến đâu a?”
Ngô Bình ngẫm nghĩ rồi nói: “Một phát súng có thể hạ được Chân Quân yếu, nếu thêm vài phát súng nữa thì Chân Quân mạnh đến mấy cũng đi đời nhà ma. Còn nếu gặp Tiên Quân thì tốt nhất cô nên chuồn càng nhanh càng tốt”.
Khả Ái sáng mắt lên rồi xoa tay nói: “Quá đỉnh, cho em khẩu này đi”.
Ngô Bình nói: “Không vội, giờ tu vi của cô còn thấp, chưa dùng được đâu”.
Đường Băng Vân: “Được rồi, mọi người lui hết đi”.
Mọi người đi rồi, cô ấy nói: “Anh giúp các thành viên của Ma Ám tăng thực lực nên em sẽ không lấy tiền thuê nữa”.
Ngô Bình liếc mắt nói: “Chỗ thuốc của anh đắt hơn tiền thuê của em nhiều”.
Đường Băng Vân mỉm cười rồi ôm anh nói: “Ai bảo anh là chồng em”.
Ngô Bình: “Anh cần một nơi yên tĩnh để luyện chế thuốc”.