Đường Băng Vân có vẻ ngưỡng mộ: “Anh tinh mắt thật đấy, nhớ phải tìm cho em ít đồ hay đấy”.
Ngô Bình đưa chiếc nhẫn cho cô ấy rồi nói: “Khi dùng thì vận chuyển chân khí là được. Chỉ được dùng một lần thôi nên em đừng lãng phí”.
Đường Băng Vân vui vẻ cất chiếc nhẫn đi, sau đó đi tiếp.
Hai người đi hết con đường mòn là tới một cây cầu bắc qua sông, cây cầu dài 30 mét, qua cầu là đến lối vào của tổng bộ Đường Môn. Hai bên là những bức tường vừa dày vừa cao, không có cổng mà có thể đi thẳng vào.
Nhưng có bốn người đang đứng ở đây, trông thấy Đường Băng Vân một cái là đứng thẳng người rồi lễ phép chào hỏi: “Cô chủ”.
Đường Băng Vân khẽ gật đầu: “Mọi người vất vả rồi!”
Hai người đi vào trong, sau đó Ngô Bình đã nhìn thấy một con đường rất rộng và một toà kiến trúc cỡ lớn cổ kính và mang phong cách đời Minh.
Hai bên đường là các ngô nhà lớn, cửa cao và rộng, trước cửa còn có sư tử đá oai phong lẫm liệt.
Đường Băng Vân: “Tất cả các Đường soái đều có nhà riêng ở Đường Gia Bảo, một số Đường sĩ cũng có”.
Ngô Bình cười nói: “Chờ khi nào trở thành Đường soái rồi, anh cũng có nhà ở đây à?”
Đường Băng Vân: “Đương nhiên, Đường Gia Bảo vẫn còn nhà trống để chuẩn bị cho các Đường soái mới được bổ nhiệm, đồ đạc trong nhà đều mới hết, có thể vào ở lúc nào cũng được”.
Ngô Bình: “Chắc sống ở đây an toàn lắm nhỉ?”
Đường Băng Vân cười nói: “Ừm, cao thủ của Đường Môn đều ở đây hết thì ai dám đến quấy nhiễu chứ?”
Ngô Bình gật đầu: “Được đấy, chờ anh ổn định vị trí rồi thì sẽ chuyển nhà đến đây”.
Đường Băng Vân cười nói: “Được, đến lúc ấy mình sẽ là hàng xóm của nhau”.
Ngô Bình hỏi: “Nhà em ở đâu?”
Đường Băng Vân là cháu gái của Đường Thiên Tuyệt nên đương nhiên cũng có nhà.
Cô ấy đáp: “Ngay đằng trước thôi, chờ xong nghi thức, em sẽ dẫn anh vào thăm quan”.
Hai người đi tới cuối đường thì thấy một từ đường, bên trong bày bài vị của các vị tổ tiên từ nhiều đời của Đường Môn, hiện đang có hai người trông coi ở đây.
Đường Băng Vân nhìn đồng hồ, thấy đã tám giờ bốn mươi lắm phút sáng, cô ấy nói: “Chín giờ là nghi thức bắt đầu, chúng ta chờ một lát nhé”.
Cô ấy vừa nói dứt câu thì có ba người thanh niên đi tới, đi giữa là một người thanh niên 25 tuổi, anh ta đi đến gần Đường Băng Vân rồi cười nói: “Băng Vân, em về nhà à?”
Nhìn thấy anh ta, Đường Băng Vân lập tức đen mặt: “Đường Quý, anh đến đây làm gì?”
Đường đó cười nói: “Nghe nói em có bạn trai rồi nên anh đến xem”.
Sau đó, gã nhìn Ngô Bình với vẻ coi thường: “Trông thường thế! Anh bảo em làm bạn gái anh mà em không chịu, giờ lại kiếm một người kém thế này à?”