Yên Đông Sơn biến sắc mặt, nhưng vài giây sau đã mỉm cười rồi nói: “Vâng ạ, tôi sẽ đi ngay”, dứt lời, ông ta vẫn nhìn Ngô Bình đăm đăm.
Lúc đi, Yên Đông Sơn còn lôi luôn Thường Xuân và tên đầu trọc đi cùng.
Ngô Bình gần như chắc chắn ông nội đã biết thân phận của anh rồi, anh định hỏi gì đó, nhưng Lý Vân Đẩu đã nói trước: “Chàng trai, gần đây có quán ăn nào không?”
Ngô Bình vội đáp: “Có ạ”.
“Phiền cậu dẫn đường cho tôi nhé”, ông ấy nói.
Ngô Bình đương nhiên không từ chối, nhanh chóng dẫn Lý Vân Đẩu tới một quán ăn gần đó. Đây là một quán cơm bụi, nhưng đồ ăn khá ngon, Ngô Bình ngửi từ phía xa đã biết mùi vị thức ăn ở đây rất đặc biệt.
Tuy quán hơi bé, nhưng có phòng riêng. Ngô Bình đặt một phòng, Lý Vân Đẩu gọi vài món và một chai rượu.
Ông ấy cười nói: “Ngô Bình, cậu ngồi đi, uống với tôi vài chén”.
Ngô Bình lễ phép ngồi xuống, sau đó mở rượu rồi rót đầy chén cho Lý Vân Đẩu. Từ đầu tới cuối, Lý Vân Đẩu luôn nhìn anh chăm chú như không đủ, nhưng sau đó mắt ông ấy đã ngân ngấn nước.
Ngô Bình cũng rót cho mình một chén, anh ngẩn đầu lên thì thấy dáng vẻ đó của Lý Vân Đẩu. Bốn mắt nhìn nhau, không ai kiềm chế được cảm xúc thân thiết, nước mắt cứ thế rơi.
Lý Vân Đẩu nhẹ nhàng hỏi: “Ngô Bình, kể cho ông nghe về gia đình cháu được không?”
Vì thế Ngô Bình đã kể lại hết mọi chuyện cho Lý Vân Đẩu nghe. Từ việc hồi nhỏ bố anh được nhà họ Ngô nhận nuôi, khi lớn lên tự lập kết hôn và sinh con, cuối cùng lại qua đời vì tai nạn xe, còn anh thì vào tù.
Nghe đến đây, người Lý Vân Đẩu run lên: “Cháu thật đáng thương! Lẽ ra nhà cháu không phải khổ như vậy đâu! Ông trời ơi! Rốt cuộc tôi đã làm sai điều gì mà ông trừng phạt tôi như vậy?”
Ông ấy lau nước mắt rồi hỏi: “Ngô Bình, người cứu ông hôm qua là cháu đúng không?”
Ngô Bình gật đầu: “Vâng, cháu đọc được tin ông mắc bệnh nặng trên báo nên đã bay đến đây ngay để chữa bệnh cho ông”.
“Cháu ngoan”, Lý Vân Đẩu vỗ vào tay anh, sau đó hỏi tiếp: “Cháu vượt ngàn dặm xa xôi tới giúp ông là vì sao?”
Ngô Bình thầm nghĩ ông mình thật là, biết rõ rồi còn hỏi, cứ bắt anh phải nói ra nên anh đành thở dài: “Cháu đã lấy được tóc của Lý Thế Vinh rồi mang đi giám định DNA, sau đó phát hiện có chung huyết thống. Kết hợp với thông báo tìm Lý Niệm Tổ mất tích trên báo, cháu nghi bố mình chính là người con trai đã mất tích của nhà họ Lý”.
Lý Vân Đẩu gật đầu: “Niệm Tổ là con trai ông, vì thế cháu chính là cháu trai của ông!”
Ngô Bình không thể tiếp tục giả ngơ được nữa, anh quỳ xuống rồi dập đầu với Lý Vân Đẩu: “Ông ơi!”
Lý Vân Đẩu vừa mừng vừa buồn, mừng vì mình có một cháu trai và một cháu gái, buồn vì người con trai đáng thương của mình đã qua đời.
“Cháu ngoan, mau đứng dậy đi”, Lý Vân Đẩu đỡ Ngô Bình dậy rồi nói: “Cháu giống hệt bố cháu hồi nhỏ, không cần giám định, ông cũng biết cháu là cháu nội của ông”.
Dứt lời, ông ấy ôm Ngô Bình vào lòng, sau đó không kiềm chế được cảm xúc mà rơi lệ.
Hai ông cháu ôm nhau khóc một trận, Lý Vân Đẩu hỏi kỹ về những chuyện mà gia đình Ngô Bình gặp phải, hai ông cháu cứ thế trò chuyện cả tiếng đồng hồ.
Sau khi Lý Vân Đẩu đã nắm rõ tình hình của nhà Ngô Bình, ông ấy nói: “Tiểu Bình, mấy hôm nữa ông sẽ tới tỉnh K để gặp mẹ cháu và Tiểu Mi”.