Ngô Bình cười khẩy rồi chộp tay lên cao, một bàn tay khổng lồ do khí Huyền Hoàng ngưng tụ thành đã tấn công con Lang Vương.
Ngân Bối Lang Vương hét lên tức giận, nhưng không thể nào vùng ra được, bàn tay khổng lồ đã bóp chặt lấy nó, không lấy sau, nó đã phải hét lên đau đớn.
Uỳnh!
Ngô Bình đánh nó ngã xuống đất rồi lạnh giọng nói: “Lang Vương cỏn con mà dám ngông nghênh với ta hả?”
Con sói suýt bị đánh chết nên cúi đầu xuống rồi nằm phục dưới đất, điều đó chứng tỏ nó đã hàng phục Ngô Bình.
Đám thiếu niên vừa vui vừa ngạc nhiên, một người nói: “Bệ hạ, nó đang thể hiện sự hàng phục với người đấy ạ”.
Ngô Bình liếc con sói một cái rồi nói với vẻ chê bôi: “Yếu như sên, còn thua con chó nhà tôi nuôi”.
Dứt lời, anh mặc kệ con sói rồi bảo con gấu đen tiếp tục lên đường.
Đám thiếu niên á khẩu, thầm thấy bệ hạ quá mạnh, đến Lang Vương cũng không thèm đoái hoài luôn.
Họ đâu biết thú bảo vệ của Ngô Bình là cùng kỳ, đương nhiên những con mãnh thú bình thường khác không thể lọt vào mắt xanh của Ngô Bình rồi.
Cuối cùng, bốn cậu thiếu niên đã dẫn Ngô Bình tới bộ lạc của mình. Quy mô của bộ lạc này không lớn, chỉ khoảng hơn ba nghìn người, trừ người già và trẻ nhỏ ra thì chỉ còn gần 2000 người tham gia vào lao động và tác chiến.
Ngô Bình vừa đến, tất cả mọi người trong bộ lạc đều ra cửa nghênh đón. Thủ lĩnh của bộ lạc là một người đàn ông trung niên cao lớn, nhưng so với Ngô Bình thì ông ấy vẫn rất nhỏ bé.
“Bộc lạc Hắc Hùng tham kiến Nhân Hoàng!”, thủ lĩnh cất giọng run rẩy, khó có thể che giấu sự kích động của mình.
Cũng khó trách, bởi Nhân Hoàng thường là thủ lĩnh của liên minh các bộ lạc lớn, số thành viên của các bộ lạc này thường là cả triệu người, một bộ lạc như họ được đón một Nhân Hoàng đến chơi đúng là niềm vinh hạnh lớn lao.
Ngô Bình nhảy xuống khỏi lưng con gấu đen rồi nói: “Mọi người đứng dậy hết đi!”
Mọi người đứng lên, ai nấy đều nhìn Ngô Bình với ánh mắt cháy rực.
Ngô Bình hỏi thủ lĩnh bộ lạc: “Ông tên gì?”
Thủ lĩnh: “Thưa bệ hạ, tiểu nhân là Hùng Thái”.
Ngô Bình gật đầu.
Hùng Thái mời Ngô Bình đến một ngôi nhà mái vòm được xây bằng gỗ, sau đó sai người mang thịt khô và hoa quả ngon nhất trong tộc ra mời anh, ngoài ra còn có cả rượu hoa quả nữa.
Ngô Bình nếm thử rượu của họ thì thấy mùi vị rất bình thường.
Anh uống hai chén rồi hỏi: “Hùng Thái, gần đây còn có Nhân Hoàng nào khác không?”
Hùng Thái lắc đầu: “Khu mà Nhân Hoàng sống cách chỗ này xa lắm ạ, dù chúng tiểu nhân có đi hết cả đời cũng không đến nơi được”.