Trên đường đi, anh đã liên lạc với Thượng Quan Linh Nhi, thế nên khi anh vừa tới, Thượng Quan Linh Nhi đã đứng trước cửa đợi anh.
"Anh Trương!", Thượng Quan Linh Nhi lên trước nói: "Tôi nghe nói Ngũ Long Thiên Quân đã thua trong tay Thương Huyền Kiếm Đế sao?"
Vẻ mặt Ngô Bình nghiêm trọng, anh khẽ gật đầu: "Ừm, thái sư tôn của tôi đã qua đời rồi".
Thượng Quan Linh Nhi khẽ than: "Đâu ai ngờ sẽ xảy ra chuyện thế này".
Ngô Bình: "Không nhắc chuyện này nữa. Cô Thượng Quan, dẫn tôi đi gặp bố cô đi".
Thượng Quan Linh Nhi dẫn Ngô Bình vào Huyền Hoàng Môn, họ bay một đoạn rồi đáp xuống một đỉnh núi phong cảnh tuyệt đẹp. Trên đỉnh núi có nhiều ngôi nhà, Thượng Quan Tề Sinh đang đợi Ngô Bình ở một trong những căn nhà đó.
Nhìn thấy Ngô Bình, Thượng Quan Tề Sinh cười nói: "Cậu Trương, cuối cùng cậu cũng tới rồi".
Ngô Bình: "Gần tới cuộc thi Y Đạo rồi nhỉ?"
Thượng Quan Tề Sinh: "Ngày mốt tổ chức. Thế nên cậu chỉ có hai ngày để học Hoàng Đình y đạo chính thống thôi".
Ngô Bình: "Làm phiền rồi".
Thượng Quan Tề Sinh mời Ngô Bình vào trong nhà, trên bàn có bày một cái ngọc bàn to bằng cái nắp vung.
Ông ấy chỉ vào ngọc bàn nói: "Đây chính là khởi nguồn truyền thừa của Hoàng Đình y đạo, tuy không hoàn chỉnh nhưng là chân truyền của Huyền Hoàng lão tổ".
Ngô Bình ấn tay lên ngọc bàn, mười vạn ý niệm truyền vào trong đó, mỗi ý niệm học một phần khác nhau. Anh phát hiện, nội dung bên trong rất phức tạp, cái nói này, cái nói nọ, giống như kiểu thầy bói xem voi vậy. May là vốn dĩ y thuật của anh đã tinh diệu, vẫn có thể hiểu được.
Ngô Bình vừa học được cảnh giới Tượng Hình của ý nghĩa Thiên Tượng, Hình Nhi Thượng trong đó chính là quy kết và tổng hợp, đồng thời chắt lọc ra những gì tinh tuý nhất. Thế nên, anh nhanh chóng suy xét và tổng hợp mười vạn ý nghĩ, bắt đầu tìm ra thứ căn bản nhất, tinh tuý nhất từ trong những thông tin hỗn loạn này!
Anh ấn tay trên ngọc bàn, đứng bất động.
Thượng Quan Tề Sinh vội kéo Thượng Quan Linh Nhi ra khỏi phòng, Thượng Quan Linh Nhi khẽ hỏi: "Bố, con tưởng bố sẽ dạy anh ấy những kinh điển y học hệ thống và căn bản nhất chứ. Bây giờ trực tiếp đưa anh ấy lĩnh ngộ khởi nguồn Hoàng Đình, anh ấy học được không? Năm xưa bố xem nội dung trong ngọc bàn xong, y thuật thụt lùi ba mươi năm, sau đó khó khăn lắm mới khôi phục lại được!"
Thượng Quan Tề Sinh nói: "Đương nhiên bố với cậu ấy khác nhau rồi. Cậu ấy là thiên kiêu, khả năng lĩnh ngộ hơn xa bố. Hơn nữa nếu cậu ấy không thể rút ra được gì có ích từ trong đó thì cũng sẽ không thể vang danh trong cuộc thi Y Đạo ngay trong lần đầu tiên xuất hiện được!"
Thượng Quan Linh Nhi nói: "Nếu anh Trương có thể tìm được bản chất thông qua ngọc bàn thì anh ấy quá giỏi rồi!"
Thượng Quan Tề Sinh: "Bây giờ cậu ấy tới Hoàng Đình vừa đúng lúc. La Thiên Tướng bị Kiếm Đạo Quân cầm tù rồi, bây giờ Thiên Địa kiếm tông không thể chứa được cậu ấy".
Thượng Quan Linh Nhi cả kinh: "La thiên chủ bị cầm tù rồi ạ?"
Thượng Quan Tề Sinh khẽ thở dài: "Bố mới biết chuyện này hôm qua. Nhưng dù có biết thì cũng không thể nói ra ngoài, vì chẳng có ai chịu đi cứu La Thiên Tướng cả".
Thượng Quan Linh Nhi: "Đại Thiên Tôn cũng không hỏi han gì ạ?"
Thượng Quan Tề Sinh: "Bây giờ Đại Thiên Tôn đang chinh chiến bên ngoài, đâu còn sức lực quản mấy chuyện này? Hơn nữa bây giờ ông ấy cũng đang cần sự trợ giúp của đại thế giới Kiếm Đạo, thế nên trong thời gian ngắn La Thiên Tướng sẽ không thể trở về được".
Thượng Quan Linh Nhi bỗng thấy buồn: "Anh Trương đáng thương quá, rõ ràng có tố chất kinh động đất trời nhưng không thể trở về được".
Thượng Quan Tề Sinh: "Cậu ấy không đáng thương đâu. Đệ tử của Thiên Đạo Môn tiền đồ rộng mở. Lại cộng thêm là con rể của bố, bố có thể bạc đãi cậu ấy được sao?"