Dương Quảng Lợi biến sắc: “Sức mạnh tăng gấp đôi? Vậy cơ thể con có gì không thoải mái không?”
Dương Lạc Thiên lắc đầu: “Không có gì không thoải mái cả, ngược lại còn rất cường tráng”.
Dương Quảng Lợi nhìn Dương Siêu Huyền: “Siêu Huyền, nếu con lấy đá quý của Lạc Thiên thì giao ra đây, chú sẽ không trách phạt con”.
Dương Siêu Huyền thờ ơ nói: “Chú ba, sao cháu có thể giật đồ với một đứa trẻ chứ? Hơn nữa nói thế mà chú cũng tin à? Một đứa trẻ ra ngoài một chuyến nhặt được một viên đá quý có giá trị không thể định giá?”
Nào ngờ Dương Quảng Lợi nói từng câu từng chữ: “Chú tin”.
Dương Siêu Huyền sửng sốt, sau đó nói: “Chú ba, chuyện gì cũng phải nói lý chứ. Chỉ dựa vào một câu nói của Lạc Thiên, chú đã nhận định cháu lấy đá quý gì đó?”
Dương Quảng Lợi: “Lạc Thiên có rất nhiều thói xấu nhưng nó có một điểm tốt, đó là nó không bao giờ nói dối. Dù nó có làm chuyện xấu xa gì, biết rõ có nói ra cũng sẽ bị đánh, nó cũng sẽ không giấu giếm. Chú hiểu con trai chú hơn ai hết”.
“Tôi thấy chưa chắc đâu”.
Nói rồi có một người bước ra từ trong đám người, là một người đàn ông để râu hình chữ bát, người này là Dương Quảng Ích – bố của Dương Siêu Huyền.
Nhìn thấy Dương Quảng Ích, Dương Quảng Lợi hơi cúi đầu xuống: “Anh hai”.
Dương Quảng Ích: “Quảng Lợi, có chuyện gì không thể nói với anh mà phải hù dọa mấy đứa trẻ vậy?”
Dương Siêu Huyền thấy mình đã có chống lưng lập tức tỏ vẻ oan ức nói: “Bố ơi, chú ba nói con lấy đá quý gì đó của Lạc Thiên, nhưng con chưa từng nhìn thấy đá quý gì mà”.
Lạc Thiên tức giận nói: “Dương Siêu Huyền, anh đừng vô liêm sỉ như vậy, anh dám nói anh không lấy đá quý của tôi?”
Dương Siêu Huyền trợn mắt nhìn Lạc Thiên: “Dương Lạc Thiên, em có chứng cứ gì chứng minh anh lấy không?”
Lạc Thiên nói: “Tôi là chứng cứ đây”.
Dương Quảng Ích nói: “Lạc Thiên, mặc dù cháu còn trẻ con nhưng cũng không thể nói lung tung. Đá quý dễ tìm được thế sao? Cháu ra ngoài một chuyến đã có thể tìm được?”
Lúc này Ngô Bình bỗng lên tiếng: “Tôi có thể chứng minh”.
Dương Siêu Huyền biến sắc, chỉ vào Ngô Bình nói: “Bố, tên này là một kẻ lừa đảo, bố xem hắn lừa gạt Lạc Thiên thành bộ dạng gì kìa, hắn phải chịu trách nhiệm về mọi việc. Hơn nữa, lúc đó con muốn ngăn hắn lừa gạt Lạc Thiên, hắn lại dám ra tay đánh con”.
Dương Quảng Ích nổi giận: “Cậu là ai mà dám động vào người nhà họ Dương”.
Ngô Bình thờ ơ nói: “Trước tiên không nói đến chuyện giữa tôi và Dương Siêu Huyền. Chẳng phải mọi người đều nói Lạc Thiên không tìm được đá quý sao? Lạc Thiên, cậu lấy ra đưa cho họ xem đá quý khác mà cậu tìm được đi”.
Dương Lạc Thiên lập tức lấy hai viên đá quý mà Ngô Bình cho cậu ta ra, đưa cho Dương Quảng Lợi.
Dương Quảng Lợi vừa nhìn hai viên đá quý đã biết chúng rất siêu phàm, ông ta lập tức trợn to mắt lẩm bẩm: “Là đá quý! Lạc Thiên, con tìm được ở đâu đấy?”
Vừa hỏi xong ông ta đã hối hận rồi, ngay sau đó vội hỏi tiếp: “Con tìm được mấy viên?”
Dương Lạc Thiên: “Bố, trước đó con tìm được một viên, nhưng bị Dương Siêu Huyền cướp mất. Hai viên này là sau đó con tìm được thêm”.