Ngô Bình: “Một đám tép riu, dù là một trăm tên thì cũng không thể đánh lại tôi. Phải rồi, em có nhận ra người đó không?”
Tử Phi: “Chắc là người có quan hệ, muốn dùng cách này để tiến vào vòng đấu luân phiên, nếu có thể lọt vào top năm mươi thì sẽ có phần thưởng. Hơn nữa, nếu người đứng sau anh ta đủ mạnh, anh ta có thể trở thành đệ tử ngoại viện”.
Ngô Bình: “Thiên Đạo môn có bao nhiêu đệ tử ngoại viện?”
Tử Phi: “Mấy chục nghìn người thì phải. Nội viện thì ít hơn, chỉ có vài nghìn người”.
Ngô Bình: “Mỗi năm Thiên Đạo Môn đều tuyển người mới, vậy sao còn phải tổ chức đại hội Tiên Truyền?”
Tử Phi: “Không giống nhau, đại hội Tiên Truyền mở ra cho các anh hùng trong thiên hạ, đến cả tiên giới cũng có người bị thu hút, sức ảnh hưởng của nó rất lớn”.
Họ mới nói được vài câu thì lại có người đến, nói: “Anh bạn, có muốn gia nhập cùng chúng tôi không? Bây giờ liên minh của chúng tôi đã có chín người rồi, nếu anh tham gia thì chúng ta sẽ có mười người”.
Ngô Bình: “Không hứng thú”.
Mặt người đó sầm xuống, anh ta nói: “Anh bạn, nếu anh không gia nhập thì chúng tôi sẽ nhằm vào anh trước”.
Ngô Bình lạnh lùng đáp: “Được thôi, nhất định các anh phải đánh tôi trước tiên nhé, như vậy thì cuộc chiến mới có thể nhanh kết thúc”.
Người đó hừm một tiếng thật nặng rồi nói: “Được thôi, tôi nhớ mặt anh rồi đấy”.
Tử Phi cười nói: “Bây giờ anh đã đắc tội với một nửa nhóm rồi, lát nữa có kịch hay rồi đây”.
Ngô Bình: “Tử Phi, Thiên Đạo Môn các em có thiên kiêu không?”
Tử Phi: “Có chứ. Thiên kiêu đứng đầu có cảnh giới Địa Tiên là Quản Long Phi, còn có ba nhân vật mới nổi nữa, chỉ là tu vi của họ không bằng Quản Long Phi nên chỉ xếp phía sau. Nhưng nếu xét về thực lực, Quản Long Phi có thể không bằng họ. Có điều, phần lớn thiên tài của Thiên Đạo môn đều là thiên tiên cảnh, rất nhiều người trong số họ là người của tiên giới, dù gì thì thiên kiêu cũng trưởng thành nhanh, ở lại địa tiên cảnh không được mấy năm thì đều lên thiên tiên hết.
Ngô Bình gật đầu: “Trước đó tôi đã từng đánh Quản Long Phi”.
Tử Phi mím môi cười: “Em đã nghe nói rồi, anh thật sự rất dũng mãnh, nghe đồn bây giờ Quản Long Phi đã bế quan khổ luyện rồi, xem ra anh ta đang muốn đánh một trận khác, lấy lại thể diện”.
Ngô Bình: “Phải rồi, Thiên Mông công chúa vẫn còn ở bên cạnh anh, vốn dĩ anh còn muốn vòi ít tiền, không ngờ quốc vương Thiên Mông đã không cần cô ấy nữa”.
Tử Phi nói: “Vậy thì giữ lại đi, công chúa Thiên Mông là đại mỹ nữ mà, giữ lại ấm giường chẳng phải vừa đẹp sao?”
Ngô Bình liếc cô ấy: “Có em ấm giường rồi, anh còn cần cô ấy làm gì nữa?”
Tử Phi trừng anh, Ngô Bình liền im lặng.
Nói chuyện một lúc thì trận đấu loại đã bắt đầu, bốn mươi bảy người lần lượt vào sân. Sau đó, tiếng chuông vang lên, tất cả mọi người xông lên đánh.