Ngô Bình: “Anh đã tìm được bao nhiêu đá Thần Minh cực phẩm rồi?”
Hoàng tử: “Tạm thời mới có hơn tỷ viên thôi”.
“Đưa tôi hết đi”, Ngô Bình thờ ơ nói.
Hoàng tử tái mặt, nhưng sau một thoáng do dự thì vẫn ngoan ngoãn đưa đá cho Ngô Bình.
Anh kiểm tra xong thì gật đầu nói: “Nể tình chỗ đá này nên tôi sẽ tha cho anh một mạng, biến đi!”
Hoàng tử không nhúc nhích mà nhìn Ngô Bình nói: “Huynh đài, cảnh giới của anh không bằng tôi nhưng sao thực lực lại mạnh thế. Tôi cảm thấy tư chất của anh còn hơn ngũ hoàng tử. Giờ thái tử đang cầu hiền tài, nếu anh chịu đầu quân thì nhất định sẽ được trọng dụng”.
Ngô Bình không có hứng với cạnh tranh trong hoàng cung nên nói: “Không có hứng”.
Hoàng tử: “Hoàng triều Thái Ất có 49 Tương chí tôn mạnh nhất, anh giỏi vậy lẽ nào không muốn lĩnh ngộ à?”
Ngô Bình giao động, mỗi mọt thần thông của cảnh giới Vạn Tương đều sinh ra một loại hình tượng, nhưng các hình tượng này không cố định. Thế gian có các hình tượng chí tôn, nhưng tư duy của con người không thể tưởng tượng được, chỉ có thể mô phỏng theo và gọi đó là Tương chí tôn.
Đương nhiên Tương chí tôn này không phải ai cũng lĩnh ngộ được, thường thì chỉ có ai có Thần Môn chí tôn mới đủ tư cách lĩnh ngộ thôi.
Dưới Tương chí tôn còn có Tương đế hoàng, Tương vương hầu, sau đó là từ cấp cửu phẩm đến nhất phẩm.
Thấy Ngô Bình có vẻ do dự, hoàng tử nói: “Anh bạn, Tương chí tôn trên đời chỉ có 108 loại, mà nhờ cơ duyên nên hoàng triều Thái Ất đã có 49 loại. Thực lực của anh mạnh vậy, lại đi khắp nơi thu thập đá Thần Minh thì chắc đang ngưng tụ Thần Môn chí tôn đúng không? Thần Môn chí tôn kết hợp với Tương vô thượng thì thành tựu sau này của anh sẽ vô hạn!”
Hắn chớp mắt: “Này, nếu anh chịu ủng hộ tôi lên làm hoàng đế thì sau khi đăng cơ, tôi sẽ phong anh làm quốc sư”.
Ngô Bình thấy hơi ngạc nhiên, anh nhìn tên kia rồi nói: “Anh muốn tôi phò tá anh? Anh không làm việc cho thái tử nữa à?”
Người kia sáng mắt nói: “Thái tử không giỏi bằng tôi, chẳng qua có cái danh thái tử thôi. Nếu tôi có một người giỏi như anh phụ tá thì có thể cạnh tranh với thái tử rồi. Hơn nữa, thái tử đang dồn hết mọi tâm tư cho ngũ hoàng tử nên không chú ý đến tôi. Sao, anh có đồng ý không?”
Ngô Bình thờ ơ nói: “Tôi giúp anh thì được lợi lộc gì?”
Người kia nói: “Tôi là tam hoàng tử, so về thực lực thì tôi chỉ sau mỗi thái tử và ngũ hoàng tử thôi. Nếu anh giúp tôi thì tôi có thể cho anh một phần tài nguyên của hoàng triều để giúp anh nhanh chóng tiến bộ. Ví dụ như Tương chí tôn, hoặc tôi sẽ tìm thần hoả vô thượng để giúp anh có dương thần chí tôn”.
Ngô Bình hào hứng nói: “Anh có thông tin về thần hoả à?”
Tam hoàng tử cười nói: “Đương nhiên, tư chất của ngũ hoàng tử rất tốt nên thái tử luôn phải đề phòng, vì thế đã tìm hiểu về tài nguyên tu luyện Thần Môn chí tôn. Tuy thái tử chưa tìm được thần hoả, nhưng đã có manh mối rồi”.
Ngô Bình ngẫm nghĩ rồi hỏi: “Anh cần tôi làm gì?”
Tam hoàng tử: “Tạm thời thì chưa cần làm gì, anh chỉ cần tăng tu vi thôi. Chờ khi ngũ hoàng tử và thái tử đều bị thương thì anh sẽ ra tay giúp tôi”.
Ngô Bình: “Nếu một trong hai người đó thắng thì anh định thế nào?”
Tam hoàng tử: “Ngũ hoàng tử không đơn giản, thái tử thì càng khó đối phó. Họ cạnh tranh với nhau thì kết quả sẽ là một mất, một bị thương. Nếu thái tử thua thì tôi có thể tiếp quản luôn vị trí của anh ta. Nếu ngũ hoàng tử thua thì tôi cũng có thể tiếp quản thế lực của nó. Vì dù ai trong số họ thua thì thế lực phía sau cũng mất đi chỗ dựa, vì thế sẽ cần
người kế nhiệm. Chỉ có như vậy thì họ mới không bị loại trừ. Đến lúc đó, có thêm anh hỗ trợ thì chắc chắn tôi có thể đánh bại phe thắng và giành ngôi hoàng đế”.