Ngô Bình nhìn Lư Vân Khai với vẻ khó hiểu, cảm thấy phản ứng của anh ta hơi quá.
“Họ Ngô kia, anh nói kiếm phù này ở vách kiếm nào cơ?”, Lư Vân Khai đứng bật dậy, kích động hỏi.
Ngô Bình bình thản nói: “Chợ Đế”.
Lư Vân Khai từ từ ngồi xuống, lẩm bẩm: “Truyền thừa của Kiếm Tôn Vô Lượng, khó như lên trời, sao anh có thể lĩnh ngộ được hoàn toàn? Nếu anh lĩnh ngộ được hết vậy chẳng lẽ đã là đệ tử của Kiếm Tôn Vô Lượng rồi sao?”
Lúc này Ngô Bình ý thức được ngọc phù hình kiếm trong tay mình thật sự không đơn giản, anh hỏi: “Lư Vân Khai, ngọc phù này của Kiếm Tôn Vô Lượng sao?”
Lư Vân Khai nhìn Ngô Bình đăm chiêu rồi nói: “Kiếm Tôn Vô Lượng là một trong những người quan trọng sáng lập ra kiếm đường Chí Tôn, cũng là nhân vật có thực lực mạnh nhất ở tiên giới Vạn Kiếm hiện tại. Hiện giờ, một nửa những người nắm giữ kiếm đường Chí Tôn là đệ tử của ông ta”.
Ngô Bình liền hiểu ra tại sao Lư Vân Khai lại kích động đến thế, cậu có được ngọc phù này trong tay thì sẽ trở thành người có thân phận khá cao quý trong kiếm đường Chí Tôn, thân phận mà đến cả Lư Vân Khai cũng phải ngưỡng mộ.
Một lát sau, dường như Lư Vân Khai đã nhận ra được hiện thực, anh ta hít một hơi thật sâu, nói: “Anh Ngô, lúc nãy tôi đã quá kích động, xin anh đừng để bụng, sau này mọi người đều là đệ tử của kiếm đường Chí Tôn…”
Ngô Bình cắt lời anh ta: “Vụ cá cược của chúng ta vẫn tính như thường”.
Không ngờ Lư Vân Khai lại cười, nói: “Anh Ngô đến kiếm đường Chí Tôn thì đã thuộc nhóm đệ tử xuất sắc nhất rồi, sao tôi dám nuốt lời? Nếu anh Ngô thật sự có thể luyện được Bát Môn Kim Thủy Đan thì tôi bằng lòng giao tất cả bảo vật trên người ra, xem như đấy cũng là cách trừng phạt cho sự ngông cuồng của tôi”.
Tsukishi Sakura giật mình, cô ta hỏi : “Lư công tử, ý anh là Ngô công tử sẽ trở thành nhân vật đầu sào của kiếm đường Chí Tôn sao?”
Lư Vân Khai gật đầu: “Truyền thừa của Kiếm Tôn Vô Lượng rất khó lĩnh ngộ, trong số những đệ tử của ông ấy có mấy người đã là kiếm tôn đương thời, nhưng vẫn chưa thể lĩnh hội hoàn toàn truyền thừa”.
Tsukishi Sakura ngạc nhiên: “Đến cả kiếm tôn cũng không thể lĩnh ngộ hoàn toàn sao?”
Lư Vân Khai: “Anh Ngô có thể có được tấm kiếm phù này chứng tỏ anh ấy đã lĩnh hội được hoàn toàn truyền thừa mà Kiếm Tôn Vô Lương để lại. Vì vậy khi anh ấy đến kiếm đường Chí Tôn thì sẽ lập tức trở thành đệ tử thân truyền của Kiếm Tôn Vô Lương, có được sự địa vị tối cao cùng vinh quang vô thượng”.
Hai mắt Liễu Mỵ sáng lên, đôi tay trắng nõn vỗ nhẹ mấy cái, cô ta cười, nói: “Hay quá, Ngô công tử, anh lợi hại thật”.
Cậu có thể khiến Lư Vân Khai cúi đầu đủ để thấy được thân phận đệ tử chân truyền của Kiếm Tôn Vô Lượng là nhân vật mà anh ta không thể nào đối phó được.
Lư Vân Khai mặt dày xích đến trước bàn của Ngô Bình, chắp tay, cười, nói: “Anh Ngô, tôi xin trịnh trọng xin lỗi một lần nữa về chuyện lúc nãy, tôi đã quá tự cao tự đại, không biết lại có cao nhân”.
Anh ta xuống nước nên Ngô Bình cũng không làm khó, bình thản nói: “Ừm”.
Lư Vân Khai hạ giọng nói: “Tốt nhất anh Ngô nên sớm đến kiếm đường Chí Tôn điểm danh đi”.
“Ồ, tại sao?” Ngô Bình hỏi, cậu vẫn chưa hiểu rõ lắm về tiên giới Vạn Kiếm.
“Nghe con cháu của Kiếm Tôn Vô Lượng nói chuyện riêng với nhau thì Kiếm Tôn Vô Lượng sắp dựng nước, muốn thành lập hoàng triều Vạn Kiếm”.
Ngô Bình rất bất ngờ: “Thành lập hoàng triều Vạn Kiếm sao?”
“Đúng vậy”. Lư Vân Khai nói: “Đến lúc đó, anh Ngô thân là đệ tử chân truyền thì sẽ là công thần lập quốc”.
Ngô Bình suy nghĩ một lúc rồi hỏi: “Anh đến đây cũng có liên quan đến chuyện này sao?”
Lư Vân Khai: “Nếu hoàng triều Vạn Kiếm thành lập, tốt nhất là có thể có được sự ủng hộ của hoàng triều Thần Tự, phái tôi đến là để thăm dò tình hình trước”.
Bỗng dưng Mộc Thiên Hầu quay về, đồng thời cũng mang theo những thứ Ngô Bình cần để luyện đan.
Ngô Bình muốn lấy được bảo bối trên người Lư Vân Khai nên phải luyện được đan. Cậu tìm đến một chỗ yên tĩnh và bắt đầu luyện đan.
Lò thứ nhất cậu đã luyện rất tỉ mỉ và có được ba viên Bát Môn Kim Thủy Đan. Mỗi viên đan dược đều có bốn phù văn bên trên, nhưng phẩm chất tốt hơn một chút, thuộc thượng thượng phẩm.