Quay về pháo đài, Nguyệt Tổ cười hỏi: “Tiểu Ngô, cậu có phát hiện gì không?’
Ngô Bình: “Bên trong có một cái quan tài toả ra thi khí hỗn độn. Thứ bên trong cũng rất đáng sợ, đến cháu cũng không thể đến gần. Nhưng cháu đoán Thanh Thi lão tổ cũng chưa từng mở nó ra”.
Nguyệt Tổ gật đầu: “Chuyện này cũng bình thường thôi, Thanh Thi lão tổ chưa thế chống lại thực lực của Thiên Thi hỗn độn được”.
Ngô Bình: “Lão tổ có biết lai lịch của Thiên Thi hỗn độn ấy không ạ?”
Nguyệt Tổ ngẫm nghĩ rồi nói: “Theo ta đoán thì chắc trước khi chết, Thiên Thi hỗn độn đó là một cảnh giới Đại đạo hỗn nguyên”.
Tu sĩ lĩnh ngộ được Đạo đạo hỗn nguyên nghiêm khắc mà nói thì đã ở cảnh giới trên Đạo cảnh. Nhưng tình hình cụ thể của cảnh giới Hỗn Độn ra sao thì đến Nguyệt Tổ cũng không rõ vì tu sĩ đạt đến trình độ này rất ít.
Nhưng nhân gian vẫn liệt tu sĩ cảnh giới Hỗn Độn vào Đạo cảnh, dẫu sao với họ mà nói thì Đạo cảnh và cảnh giới Hỗn Độn cũng là những bậc cao lớn.
Ví dụ như những người tạo ra Tiên Giới như Nguyên Sử Đại Đạo Tôn, Thái Ất Đạo Tôn. Họ đều là cường giả cảnh giới Hỗn Độn, nhưng người ngoài không biết rốt cuộc họ đã đạt đến trình độ nào.
Ngô Bình nói: “Nếu là tu sĩ Hỗn Độn thì sao lại chết được nhỉ?”
Nguyệt Tổ: “Có rất nhiều khả năng, ví dụ như bị người khác hại chết hoặc việc tu hành có vấn đề. Nghe nói tu sĩ cảnh giới Hỗn Độn mới dễ chết, vớ vẩn cái là tẩu hoả nhập ma ngay”.
Ngô Bình gật đầu rồi nói với Nguyệt Đông Thăng, nói: “Bác Nguyệt, cháu nghĩ bác nên từ bỏ Thiên Ma Cốc”.
Anh đã lấy Thiên Ma đi rồi nên bây giờ Thiên Ma Cốc không còn giá trị gì với Ma Môn nữa, Nguyệt Thị từ bỏ nơi đó cũng không ảnh hưởng gì.
Nguyệt Đông Thăng không biết nội tình nên sững người nói: “Tiểu Ngô, nếu làm vậy thì Ma Môn sẽ nhanh chóng tăng cao thực lực, sau đó nhất định sẽ chiếm được Thần Châu”.
Ngô Bình: “Không đâu ạ, cháu đã đi quanh nơi đó rồi, ngoài vài chú pháp đáng sợ ra thì chẳng còn gì hết”.
Nguyệt Đông Thăng thoáng vẻ kinh ngạc: “Bên trong không có truyền thừa Ma Môn à?”
Ngô Bình lắc đầu: “Cháu xem hết mọi nơi rồi, không có đâu. Vì thế cháu nghĩ mình nên từ bỏ nơi đó. Không có Thiên Ma Cốc thì Ma Môn không có lý gì để tấn công mình nữa”.
Nguyệt Đông Thăng nhìn sang Nguyệt Tổ, lão nói: “Ta tin vào phán đoán của Tiểu Ngô, cử người đi đàm phán với Ma Môn đi”.
Nguyệt Đông Thăng gật đầu: “Vâng, con sẽ cho người đi ngay”.
Nếu từ bỏ Thiên Ma Cốc thì Nguyệt Thị không còn áp lực từ phía Ma Môn nữa, Ngô Bình đã về nhà tu luyện.
Anh đã hấp thu được rất nhiều lực sinh mệnh trong Thiên Ma Cốc nên giờ cần thời gian để tiêu hoá để thật sự nắm vững chúng.
Lực sinh mệnh của Thiên Ma rất đặc biệt, từ khi tiến vào cơ thể của Ngô Bình, chúng không ngừng giúp anh tiến hoá và nâng cao thể chất cùng thần anh.
Năm ngày sau, Ngô Bình lấy Thiên Ma ra thì phát hiện Thiên Thi hỗn độn đã bị Thiên Ma cắn nuốt. Sau đó, lực sinh mệnh của Thiên Ma đã tăng lên nhiều, không chỉ bổ sung các năng lượng còn thiếu của Ngô Bình, mà còn dư ra thêm một phần. Hơn nữa, rõ ràng Thiên Ma đã mạnh hơn.
Nhưng Ngô Bình không sợ nó, mà tiếp tục dùng
cách cũ để luyện hoá Thiên Ma. Lực sinh mệnh mới của Thiên Ma đã cao cấp hơn trước.