Tên râu ria nhích mày: “Hai người chúng tôi là đủ xử lý anh rồi”.
“Ầm”.
Ngô Bình bỗng giữ chặt lấy đầu của hắn rồi lên gối mạnh.
Sức mạnh khủng khiếp truyền từ đầu xuống, lỗ chân lông khắp người tên râu ria đều rỉ máu. Sau khi Ngô Bình buông tay, cơ thể hắn liền ngã xuống đất, hắn đã chết thật sự.
Tu sĩ còn lại sợ đến ngây người, quay đầu bỏ chạy nhưng đã bị Ngô Bình tóm chặt cổ, sau đó thì cắm đầu xuống đất.
“Thịch”.
Nửa người của người đó đập vào mặt đất đầy đá vụn, máu me bắn tung tóe, chết còn thảm hơn cả tên râu ria.
Ngô Bình đánh chết hai người đó thì lấy túi tiền trên người họ, sau đó đi nướng cá ăn như không có gì xảy ra.
Những người bên hồ nhìn thấy cảnh đó thì đều thầm khen hay, hai người đó đã lừa tiền của rất nhiều tu sĩ, nhiều người chỉ giận nhưng không dám nói.
Ngô Bình nhóm một đống lửa, sau đó lấy gia vị và dụng cụ ra, một lúc sau là đã bắt cá lên nướng, hương thơm phưng phức.
“Cá thơm quá”.
Bỗng dưng, một cậu bé tầm năm sáu tuổi chạy đến, cậu bé mặc bộ đồ màu đỏ, mang giày màu đỏ, trước ngực đeo một chiếc khóa vàng trường thọ, đầu cột tóc chỉ thiên.
Ngô Bình tò mò, sao mộ cậu bé nhỏ thế này lại một mình chạy vào Thanh Linh Động Thiên?
Ngô Bình thấy cậu bé chảy nước dãi, vẻ mặt rất thèm thuồng thì hỏi: “Nhóc con, tên em là gì?”
“Cháu tên Lạc Thiên”. Cậu bé đáp: “Anh ơi, cá của anh có ngon không?”
Ngô Bình vui vẻ hỏi: “Không biết, hay là em nếm giúp anh thử?”
“Được đấy, em là nhà ẩm thực, để em giúp anh nếm thử”. Cậu bé tên Lạc Thiên vui mừng nhảy cẫng lên.
Ngô Bình cắt cho cậu bé một miếng cá, câu bé nhận lấy bằng hai tay, rồi ăn nhồm nhoàm.
Cậu bé vừa cắn được hai miếng thì có một luồng sáng vàng chiếu xuống, một cặp vợ chồng trẻ xuất hiện. Người đàn ông mặc áo vàng đeo đai bạc, cao to điển trai, người phụ nữ mặc bộ đồ màu tím, xinh đẹp mỹ miều.
Người đàn ông nhìn thấy cậu bé đang ăn đồ ăn của người khác thì liền hất văng miếng cá, chau mày, nói: “Lạc Thiên, sao có thể tùy tiện ăn đồ của người lạ”.
Cậu bé ngây ra, sau đó giận dỗi nói: “Đền cá lại cho em “.
Người phụ nữ mỉm cười, nói: “Lạc Thiên ngoan, em muốn ăn cá thì để chị bắt cho em ăn được không?”
“Không”. Cậu bé giận dỗi nhìn hai người đó “Tránh xa tôi một chút, tôi ghét hai người”.
Mặt người đàn ông nặng trĩu, hắn nói: “Lạc Thiên, nói sao thì anh cũng là anh họ của em, sao em có thể vô lễ như thế?”
Cậu bé cười khẩy: “Anh mà cũng biết nói mình là anh họ của tôi sao? Trước đây tôi đào được bảo bối, sao anh lại giành mất?”
Mặt người đàn ông đỏ bừng, hắn nói: “Anh chỉ giữ tạm giùm em thôi. Em chỉ là một cậu bé, em có thể bảo vệ được vật quan trọng như thế sao?”
Cậu bé: “Vậy sao? Vậy sau khi hai người giành mất bảo bối thì đã bỏ tôi lại trên núi hoang, suýt chút bị quái vật ăn thịt, thế cũng là muốn tốt cho tôi sao?”
Người phụ nữ nói với vẻ mặt tối sầm: “Lạc Thiên, em nói lung tung gì thế? Anh chị vẫn luôn âm thầm bảo vệ em, nếu không thì em có thể sống sót được sao?”
Cậu bé tên Lạc Thiên cười khẩy: “Tặng bảo bối cho hai người đó, hai người đừng đi theo tôi nữa”.
“Không đến lượt em quyết định, đi theo anh”. Người đàn ông vừa nói vừa đến bắt cậu bé.
Lạc Thiên chớp mắt đã nấp phía sau lưng Ngô Bình, thét lên: “Anh ơi, họ là người xấu, cứu em”.
Người đó không thèm quan tâm đến sự tồn tại của Ngô Bình, thấy Lạc Thiên trốn phía sau thì vẫn cứ bắt lại.