Âu Dương Ngọc mỉm cười, nói: “Nếu mọi người ở đây có bất cứ thắc mắc gì về võ học thì cứ thỉnh giáo thầy Ngô”.
Anh ta vừa dứt lời thì một thiếu niên tầm mười bảy tuổi bước ra khỏi đám đông, giống sinh viên của học viện, cậu ta chào Ngô Bình: “Chào thầy Ngô, em là Chu Đồ, gần đây gặp phải khó khăn trong tu hành, không biết thầy Ngô có thể giải đáp giúp em không?”
Ngô Bình nói: “Ừ, đương nhiên là được rồi”.
Mắt Chu Đồ sáng lên, cậu ta nói: “Cảm ơn thầy Ngô”.
Sau đó cậu ta dừng lại một lúc rồi nói: “Thầy Ngô, trong quyển bộ pháp Quyền Kinh trong giáo trình của học viện có nhắc đến một loại Vũ Bộ cổ. Quyền Kinh Hữu Vân: người luyện Vũ Bộ, bắt nguồn từ kỹ thuật của Hạ Vũ, dịch chuyển như thần linh, là cội nguồn của tất cả các thuật, là mấu chốt của huyền cơ. Em vất vả suy ngẫm cả nửa năm, tìm đọc nhiều tư liệu cuối cùng cũng biết làm sao để thi triển Vũ Bộ. Nhưng em ngu dốt, mặc dù cố gắng học tập, cũng có thể thi triển Vũ Bộ nhưng lại không thể đạt được hiệu quả như trong sách nói. Thầy Ngô, phải chăng tài liệu mà đệ tử tìm hiểu có sai sót không? Xin thầy Ngô chỉ bảo thêm”.
Tất cả các giáo viên nghe thấy câu hỏi của Chu Đồ thì dáng vẻ chờ xem kịch hay hiện hết lên mặt. Thật ra Vũ Bộ là vấn đề làm học viện đau đầu nhiều năm, đến nay vẫn chưa có ai có thể giải quyết.
Lãnh Nhân không nhịn được lên tiếng: “Đây là câu hỏi khó đã có từ lâu, lúc tôi đến học viện võ đạo thì đã có người từng hỏi tôi, từ đó đến giờ vẫn chưa được giải đáp. Tôi thấy thay vì đưa ra câu hỏi này, chi bằng hỏi một số vấn đề thiết thực còn hơn, tránh lãng phí thời gian của mọi người”.
Âu Dương Ngọc đó thì lại không chịu thôi, bình thản đáp: “Có nói sao thì cũng là giáo viên bốn sao, mạnh hơn nhiều so với đám một sao bọn tôi, dù không thể giải quyết thì ít ra cũng chia sẻ đôi chút ý kiến cá nhân chứ?”
Các học sinh tại hiện trường đều mong đợi nhìn Ngô Bình, hy vọng có thể học được gì đó khác biệt từ anh. Cho dù không thể giải quyết, có thể cho một cách nghĩ cũng tốt rồi.
Đương nhiên Ngô Bình biết Vũ Bộ, cho dù là trải nghiệm võ học về Chân Võ Đại Đế, hay là đại cương võ học thì đều có Vũ Bộ, hơn nữa còn rất chi tiết và đầy đủ. Thậm chí, Chân Võ Đại Đế còn cải tiến Vũ Bộ, gia tăng hiệu quả.
Ngô Bình nói: “Có thể. Chu Đồ, thực hiện một lần Vũ Bộ mà cậu biết đi”.
Chu Đồ lập tức đứng vào khoảng trống, hít một hơi, dùng tốc độ nhanh chóng đi bảy bước, sau khi hoàn thành, khí huyết cậu ta dâng lên, hô hấp không đều, trông có vẻ rất khó chịu.
Ngô Bình nhìn vậy, lắc đầu nói: “Cậu sai hoàn toàn rồi”.
Mọi người đều dựng thẳng tai, muốn nghe Ngô Bình nói gì.
Ngô Bình: “Đi Vũ Bộ, lại gọi là Bộ Cương Đạp Đấu. Bộ cương là gì? Cương giả, thiên cương dã. Hành Vũ Bộ, tu đạp cửu tinh. Cửu tinh giả, định cửu thiên chi linh căn, nhật nguyệt chi minh lương, vạn phẩm chi uyên tông. Thiên, địa, nhân , âm dương, ngũ nhạc, tứ hải đều lấy cửu tinh làm cội nguồn, ngũ cửu sâm liệt, cương duy vô cùng, chế ngự thiên túc, huýnh chuyển tam thần!”
“Đạp Vũ Bộ, phải phối hợp thần chú, tâm pháp hỗ trợ, đồng thời có thể thể còn phải có được người và trời hợp nhất, đây là căn bản. Bộ Cương Đạp Đấu, chín sao soi chiếu, thỉnh thần lực đến cho ta dùng. Lúc này, dù là vẻ bùa, bắt quỷ, sai khiến thần, tu tiên thì đều có hiệu quả khó tin”.
Ngô Bình lập tức nói bản chất của Vũ Bộ, mọi người nghe xong, tinh thần bỗng chốc phấn khích, vui mừng không thôi. Chỉ cảm thấy nghe những lời này của Ngô Bình, tựa như được người khác đánh thức, hoàn toàn tỉnh ngộ!
Âu Dương Ngọc cũng kinh ngạc trong lòng, nhưng anh ta nói ngay lập tức: “Thầy Ngô nói rất hay, nhưng chỉ là nói suông thôi, tôi nghĩ cũng không giúp gì được cho Chu Đồ”.