“Anh không đi à?”, Đường Tử Di hỏi với vẻ quyến luyến.
Ngô Bình nói: “Anh vẫn còn việc ở đây, mấy hôm nữa sẽ đến Thiên Kinh tìm em sau”.
Đường Tử Di nói: “Được rồi, giai đoạn đầu của thị trấn phỉ thuý sắp hoàn thành rồi, anh rảnh thì nhớ tới ngó nhé”.
Thị trấn phỉ thuý là nơi mà nhà họ Đường và Ngô Bình chung vốn xây dựng, mục đích là tạo nên một khu triển lãm phỉ thuý lớn nhất cả nước.
“Ừm, anh sẽ thu xếp thời gian”.
Sau khi nhóm Đường Tử Di đi rồi, vợ chồng Cương Tử cùng đến cảm ơn Ngô Bình.
Anh cười nói: “Cương Tử, Tân Nguyệt, sau này hai người phải sống thật hạnh phúc nhé!”
Sau đó, anh lấy một phong bao màu đỏ ra đưa cho hai người: “Đây là quà cho hai người đi hưởng tuần trăng mật”.
Cương Tử có vẻ ngại ngùng: “Cậu chủ, cậu đã cho tôi rất nhiều tiền rồi”.
Ngô Bình cười nói: “Đi chơi thì phải tiêu tiền chứ”.
Sau đó, anh nói với Tân Nguyệt: “Tân Nguyệt, sau này Cương Tử đi theo tôi nên chắc sẽ ít khi về nhà, tôi phải xin lỗi cô trước. Nếu cô nhớ cậu ấy thì có thể chuyển tới sống ở huyện Minh Dương, tôi sẽ chuẩn bị thêm một căn nhà cho Cương Tử”.
Tân Nguyệt vội nói: “Anh Ngô, không có chuyện đó đâu ạ, Cương Tử được làm việc cho anh là diễm phúc của anh ấy”.
Lúc này, chú hai của Cương Tử cũng đi vào rồi nói: “Cậu Ngô, cậu có thể khám qua cho Phương Cường được không?”
Ngô Bình gật đầu nói: “Được ạ”.
Ngô Bình đi tới nhà của chú hai Cương Tử, Tân Nguyệt lấy một tờ chi phiếu trong phong bao ra nhìn, sau đó trợn tròn mắt.
“Một triệu!”, cô ấy hô lên, phong bao này dày thật.
“Phương Cương, cậu chủ của anh là người thế nào vậy? Sao hôm nay có nhiều ngôi sao nổi tiếng với quan chức đến thế, giờ mọi người bên nhà em đều đang điên cuồng đăng ảnh lên mạng kìa, ai cũng bảo em được gả vào nhà hào môn”.
Cương Tử ngại ngùng gãi đầu rồi nói: “Tân Nguyệt, anh không phải con nhà hào môn gì đâu, tất cả là do cậu chủ sắp xếp thôi. Nhưng nhà giàu có gì thì cậu chủ anh đều có hết, thậm chí còn có nhiều hơn ấy”.
Tân Nguyệt là một cô gái thông minh nên nói: “Cương Tử, chắc chắn cậu chủ của anh là một người rất tài giỏi, vậy nếu bên nhà em gặp chuyện phiền phức, có thể nhờ anh ấy giúp không?”
Cương Tử cười nói: “Bên nhà em thì có chuyện gì to tát đâu, dù có thì một mình anh là xử lý được rồi”.
Cô ấy thở dài nói: “Nhớ nhà em gặp chuyện chỉ có cậu chủ anh mới giải quyết được thì sao?”
Cương Tử tò mò hỏi: “Tân Nguyệt, có chuyện gì à?”
Tân Nguyệt kéo Cương Tử vào phòng rồi nói: “Là chuyện của em trai em”.
Cương Tử ngẩn ra: “Em có em trai ư?”
Cương Tử cũng mới quen Tân Nguyệt chưa được bao lâu nên không biết cô ấy có em trai.
Tân Nguyệt gật đầu: “Nó kém em hai tuổi, một