Ngô Bình gật đầu nói: “Anh ngồi xuống đi”.
Dù người này đã ở cảnh giới Địa Tiên, nhưng vẫn phải lễ phép trước mặt Ngô Bình, không dám sơ suất, anh ta vái một cái rồi mới ngồi xuống.
Ngô Bình quan sát một lúc thì phát hiện đây là một cường giả cảnh giới Địa Tiên tầng thứ ba, thực lực rất mạnh, nhưng cũng có bệnh khó nói. Nguyên thần của anh ta chia làm ba phần rồi tự làm theo ý mình.
Ngô Bình thoạt nhìn là biết người này có ba nhân cách, kiểu như tâm thần phân liệt, nhưng nghiêm trọng và nguy hiểm hơn chứng bệnh của người bình thường.
Ngô Bình thở dài hỏi: “Anh là ai? Người bên trên, bên trái hay bên phải?”
Thì ra nguyên thần của người này ở ba vị trí khác nhau, đó là đầu, tim và gan.
Chu Hiền Cử biết Ngô Bình đã phát hiện ra tình trạng bệnh của mình nên vô cùng nể phục: “Cậu Ngô, tôi là người ở bên trên”.
Ngô Bình gật đầu: “Bệnh của anh rất khó chữa, có phải anh từng tu luyện một bí thuật nào đó không?”
Chu Hiền Cử thở dài rồi đáp: “Ngày xưa, tôi có một công pháp tu hành tên là Nhất Khí Hoá Tam Thanh. Tôi thấy nó rất kỳ diệu và giúp ích nhiều cho tu hành của mình nên đã thử luyện. Ai dè vừa tu luyện đã gặp chuyện, tinh thần và tư duy của tôi đã tách làm ba”.
Ngô Bình: “Một cơ thể mà có những ba linh hồn khác nhau trú ngụ là bị tâm thần phân liệt. Ba nguyên thần ấy có vẻ không đấu đá với nhau, nhưng một khi có nguyên thần nào bị tổn hại thì các nguyên thần còn lại cũng bị ảnh hưởng theo”.
Chu Hiền Cử vội hỏi: “Cậu Ngô, có cách nào chữa trị không?”
Ngô Bình: “Có, nhưng rất lằng nhằng, hơn nữa còn nguy hiểm”.
Chu Hiền Cử nói: “Hai nguyên thần còn lại của tôi, một cái rất hung dữ, một cái thì hiền hoà. Giờ tôi sắp không thể chống trọi được với chúng nữa rồi, xin cậu cứu cho!”
Nói rồi, Chu Hiền Cử quỳ xuống đất rồi lạy Ngô Bình.
Ngô Bình đỡ anh ta dậy rồi nói: “Chân nhân đừng làm thế, muốn chữa khỏi bệnh của anh thì cần vài dược liệu”.
Chu Hiền Cử hỏi: “Tiên sinh cứ nói, tôi sẽ cố tìm đủ”.
Mọi người thấy Ngô Bình giỏi y thuật như vậy thì đều tiến lên xin anh khám cho mình. Ngô Bình không từ chối một ai, anh phát hiện tình trạng của mọi người ở đây đều khá phức tạp, chẳng có ai khoẻ mạnh cả.
Anh lại không có thuốc ở đây nên tạm thời chỉ ức chế bệnh cho họ, chờ khi tìm được dược liệu rồi tính tiếp.
Hai tiếng sau, tất cả mọi người đều được chữa trị một lượt.
Nhưng Ngô Bình chỉ thấy hứng thú với không gian sau căn phòng đá, anh hỏi: “Chu chân nhân, phía sau phòng đá này là gì? Tại sao các những người gặp vấn đề trong tu hành như các anh đều đến đây?”
Chu Hiền Cử đáp: “Cậu Ngô, sau căn phòng này là một rừng bia đá, trên đó khắc nhiều ký hiệu kỳ lạ. Từng có một tu sĩ bị tẩu hoả nhập ma đã tự chữa khỏi bệnh cho mình ở đây. Vì thế, chúng tôi mới tới thử vận may, hi vọng có thể tự chữa khỏi bệnh”.
Ngô Bình tò mò hỏi: “Rừng bia có thể chữa khỏi bệnh ư?”
Chu Hiền Cử: “Đúng, nếu cậu thích thì có thể vào xem. Nhưng tôi phải nhắc trước, không phải cái gì