Ngô Bình hóa thân thành ông già đi vào, hỏi với giọng thảm thiết: "Vì sao cắt đầu tôi? Trả đầu lại cho tôi!"
Tiểu đội trưởng vừa nhìn đã biến sắc, run rẩy nói: "Là ma sao?"
Chỉ Huy sứ hừ lạnh: "Ma gì chứ! Người tới là ai, mau báo tên!"
Ngô Bình vồ thẳng vào Chỉ Huy sứ. Ông ta cười lạnh, vung đao lên chém tới chỗ Ngô Bình. Nhưng động tác anh cực nhanh như quỷ mị, cơ thể lên xuống theo tiết tấu của ánh đao, đao không thể chém trúng anh.
"Vù vù vù".
Ánh đao chớp nhoáng như chém vào không khí. Chỉ Huy sứ biến sắc, chẳng lẽ là ma thật?
Đột nhiên ông ta thấy cổ mình lành lạnh, không biết từ lúc nào Ngô Bình đã đến đằng sau ông ta và tóm lấy cổ. Chỉ Huy sứ không dám động đậy, gào lên thảm thiết: "Tha mạng!"
"Rắc rắc".
Một tiếng giòn tan vang lên, Chỉ Huy sứ bị Ngô Bình bóp chết, không chỉ thế mà anh còn lấy cả nguyên anh của đối phương, vứt vào trong một cái bát vàng, luyện nó thành Nhân Nguyên Đan.
Tiểu đội trưởng kêu lên, xoay người chạy ra ngoài nhưng bị Ngô Bình tóm lấy, cũng bị bóp chết và luyện hóa nguyên thần thành Nhân Nguyên Đan.
"Kẻ nào dám hành hung ở Dương phủ ta?"
Đột nhiên một luồng khí tức đáng sợ hạ xuống, sau đó một cánh tay màu xanh đen xuất hiện trên không, vồ mạnh tới chỗ Ngô Bình. Ngoài cánh tay đó còn có cả pháp lực vờn quanh, người này ít nhất cũng là tiên quân cảnh giới Long Môn.
Ngô Bình nhấc tay lên, trong thần bàn liền có một luồng cấm chế sáng lên. Anh ngưng tụ ba luồng cấm chế, cấm chế này phát ra pháp lực, cũng ngưng tụ thành một bàn tay lửa lớn. Nó va chạm với bàn tay xanh đen, đó chính là một trong các pháp thuật của anh, Hỏa Diệm chưởng.
"Ầm!"
Một tiếng nổ lớn vang lên, cánh tay xanh đan bật ra, mà cánh tay màu tím của Ngô Bình tiếp tục tiến tới, thoáng cái đã đánh nát cả căn phòng. Trong phòng có một người đàn ông trung niên, cánh tay xanh đen kia là do ông ta đánh ra.
Ông ta gào lên, tung ra một lá bùa. Lá bùa đó biến ra bóng của con thuồng luồng hai đầu, nó chống lại Hỏa Diệm chưởng của Ngô Bình.
Sau khi đối đầu nhau chốc lát, Ngô Bình hơi mất sức, anh liền thu tay lại, lạnh lùng nói: "Trả lại đầu cho tôi!"
"Anh bạn, nếu cậu không rút lui thì không kịp nữa đâu". Lúc này một giọng nói già nua vang lên, ắt hẳn người nói chính là lão tổ của Dương Thị, một vị tiên quân cảnh giới Bất Tử!
Ngô Bình đang muốn giết người thì đột nhiên giật mình, có dự cảm chẳng lành. Anh biết cảm giác này sẽ không tự nhiên xuất hiện, liền dùng bùa Địa Độn, thoáng cái đã đi xa.
Anh vừa đi là một con mắt khổng lồ đã xuất hiện trong không trung, lạnh lùng nhìn hướng anh biến mất. Con mắt này không tìm thấy người, một giọng nói vang lên: "Chạy nhanh đấy!"
Ngô Bình quay về Vân Châu, anh để đầu của Chỉ Huy sứ và tiểu đội trưởng ở trước mộ.