Nguyệt Đông Thăng thoáng vẻ do dự, sau khi suy nghĩ một lát thì nói: “Thiên Ma Cốc là thánh địa của Ma Môn, một trong những nơi khởi nguồn của ma tu. Thật ra không chỉ có tu sĩ Ma Môn, mà còn có nhiều tu sĩ Tiên đạo khác muốn vào đó tìm tòi, hi vọng có thể tìm thấy công pháp hay bảo bối gì đó. Nhưng không may là hầu hết các tu sĩ Tiên đạo vào đó xong đều không thể trở ra được nữa. Tiểu Ngô, bác khuyên cháu không nên đi, nơi đó thật sự rất nguy hiểm”.
Ngô Bình cười nói: “Bác Nguyệt yên tâm, cháu chỉ vào trong đó xem thế nào thôi, chứ không tham đồ ở bên trong đâu”.
Thấy Ngô Bình kiên quyết như vậy, Nguyệt Đông Thăng đành nói: “Thế thì cháu phải thật cẩn thận, nghe nói có một cao thủ Ma đạo đang bế quan tu luyện bên trong đấy”.
Ngô Bình ngạc nhiên hỏi: “Bên trong có cao thủ Ma đạo ư? Sao họ vào trong được?”
Nguyệt Đông Thăng cười trừ: “Họ đều có thực lực phi phàm nên vào trong rồi mà Nguyệt Thị cũng không hay biết gì, hoặc là những người đã ở bên trong từ trước khi Nguyệt Thị nắm quyền quản lý nơi này. Mà dù là ai thì chúng ta cũng không nên dây vào”.
Ngô Bình gật đầu: “Cháu biết rồi”.
Sau đó, anh đã hỏi đường đi rồi đi tới Ma Thiên Cốc. Nơi đây là một thung lũng rộng lớn dài hơn ba nghìn dặm, chỗ rộng nhất lên tới hơn một trăm dặm. Thời tiết bên trong chỉ có một mùa là mùa xuân, trăm hoa đua nở, linh duộc sinh sôi, không hề giống địa bàn của Ma Môn chút nào.
Ngô Bình đáp xuống đầu thung lũng, sau đó quan sát xung quanh nhưng không phát hiện ra những thứ kiểu như truyền thừa của Ma đạo. Song lại có mấy cây dược liệu thu hút sự chú ý của anh, vì thế anh đã đi hái chúng.
Lúc anh vừa khom lưng xuống thì nhìn thấy dưới bãi cỏ chôn một gương mặt người. Gương mặt này đã mọc đầy rêu, gần như đã bị bùn đất che phủ, vì Ngô Bình định hái dược liệu đúng chỗ này nên mới tình cờ nhìn thấy.
Đôi mắt của người này như hai viên ngọc, đồng tử có một màu đen như mực, miệng thì há, gương mặt thì có vẻ như rất đau đớn.
Ngô Bình híp mắt lại, lẽ nào đây là người sống? Anh đào bên dưới lên để lộ ra cả cái đầu, nhưng chỉ có đúng cái đầu mà thôi, bên dưới không có thân thể.
Khi tay anh chạm vào cái đầu, một chuỗi phù văn màu đen như được kích hoạt, chúng lúc nhúc những con kiến bò lên tay anh.
Ngô Bình vừa nhìn đã biết đây chính là một chú thuật tà môn, nhưng anh không hề sợ hãi mà mặc cho chúng chui vào người mình, thậm chí còn chui cả vào Thần Môn.
Thần Môn chí tôn rất mạnh, các chú thuật kia vừa tiến vào đã bất động một chỗ ngay, không lâu sau thì đã chuyển từ màu đen sang vàng, rõ ràng đã bị Thần Môn đồng hoá.
Khi tất cả chú thuật tiến vào Thần Môn, nó cũng đã bị luyện hoá hết và trở thành một trong các tài năng của Ngô Bình. Bấy giờ anh mới kinh ngạc phát hiện ra rằng Thần Môn còn có thể luyện hoá được sức mạnh dị chủng! Đương nhiên đây là tác dụng đặc biệt của Thần Môn chí tôn, mà chắc các Thần Môn khác không có được.
Sau khi bị luyện hoá, chú thuật kia dã biến thành một phù văn kỳ lạ vặn vẹo, nó được khắc lên Thần Môn và trở thành một phần sức mạnh của Thần Môn.
Sức mạnh chú thuật trên cái đầu người kia đã được Ngô Bình hấp thu toàn bộ, nó lập rức có máu thịt trở lại, nhưng nhanh chóng bị thối rữa và biến thành một cái đầu lâu.
Ngô Bình cảm nhận một chút thì thấy tác dụng của chú thuật này là giam cầm. Nó có thể giamlinh hồn và tư duy của một người, khiến người đó không thể suy nghĩ, sau đó như biến thành một cục đất.
“Chú thuật này thú vị đấy!”, Ngô Bình lẩm bẩm.
Anh tiếp tục lên đường, loáng cái đã phát hiện ra ba cái đầu ở chung một chỗ, chúng đều bị chôn một nửa dưới đất, vẻ mặt đều có vẻ đau đớn, đồng tử thì vẫn đen ngòm.
Ngô Bình chạm vào chúng, lần này đã có nhiều sức mạnh chú
thuật tiến vào cơ thể anh hơn, sau đó bị Thần Môn chí tôn hấp thu hết.