Anh cũng không có thời gian để soạn bộ luật mới nên dứt khoát lấy luôn luật của nước Viêm Long đưa sang. Anh không giỏi quản lý, thế nên bảo Vân Tịch gọi một số người từ Vân Thị sang thành lập nha môn mới.
Toàn thể nhân dân trong Ngô Thành đều cảm kích Ngô Bình, trước đây bọn họ sống trong nỗi khiếp sợ, làm cực muốn chết cũng không có được bữa cơm no, lại còn thường xuyên bị Dương Thị chèn ép. Bây giờ thì tốt rồi, không có thuế má, không có ai chèn ép, cuộc sống trở nên thoải mái và vui vẻ.
Rất nhiều nhà lập bài vị trường sinh cho Ngô Bình, tối ngày dâng hương lễ bái.
Ngày thứ hai sau khi Ngô Thành đổi tên đã có một đạo tiên quang giáng từ trên trời xuống, một luồng khí tức khủng bố bao trùm trên không.
"Có thế gia Ly Hoả ở đây! Ai dám diệt nhà họ Dương?"
Ngô Bình chẳng buồn nhìn, phất tay đánh một chưởng Như Lai Thần Chưởng, một bàn tay khổng lồ lấp lánh tinh quang mạnh mẽ bay về phía người đứng trong đạo tiên quang kia.
Đòn này anh đã dùng sức mạnh của thần phù Tử Vi và Ất Mộc, có thể nói là một cú đánh toàn lực.
"Ầm!"
Tiên quang kia lay động, phát ra tiếng trầm đục, sau đó tiên quang biến mất, người vừa lên tiếng kia lập tức chạy trốn, không dám xuất hiện.
Vân Tịch hỏi: "Là Ly Hoả Nguyên Chung à?"
Ngô Bình: "Chắc là vậy, nhận chưởng này của anh, chắc hắn không dám xuống đây nữa đâu".
Nói rồi cơ thể anh khẽ lắc lư, cảm giác người hơi yếu, anh nói: "Như Lai Thần Chưởng này ít dùng thì hơn".
Nghỉ ngơi gần nửa ngày, Ngô Bình mới dần hồi phục.
Đêm đó anh bắt đầu tu luyện Âm Dương Tạo Hoá Công, công pháp này có ba tầng, tầng đầu tiên là tu luyện ra sức mạnh âm dương.
Sức mạnh âm dương chính là chỉ việc sức mạnh của bản thân sinh ra biến hoá âm dương, một khi biến hoá này xảy ra thì cũng có nghĩa là đã có được sức mạnh âm dương.
Cũng giống như Hỗn Nguyên Tiên Lực của Ngô Bình, nó có thể sinh ra biến hoá âm dương. Loại biến hoá này rất vi diệu, có thể khiến sức mạnh của anh xảy ra biến đổi nghiêng trời lệch đất.
Có sức mạnh âm dương rồi, sức mạnh của Ngô Bình sẽ có vô số loại biến hoá, cái này gọi là có một sinh hai, có hai sinh ba, có ba sinh vạn vật.
Âm và Dương rõ ràng là hai thứ đơn giản nhất, nhưng khi lĩnh ngộ chúng nó, Ngô Bình lại cảm thất khá vất vả, anh buộc phải vào trạng thái ngộ đạo, đồng thời từ bỏ nhân cách tối thượng.
Mất gần một ngày, cuối cùng anh cũng đã lĩnh ngộ được biến hoá âm dương. Điều này đã cho anh một gợi ý cực lớn, thế là anh bèn nghịch tu Thiên Cực Kiếm Kinh, mãi cho đến khi tu luyện ra được nghịch kiếm hoàn thứ hai, thậm chí là nghịch kiếm đạo thần thông.
Lại qua ba ngày nữa, hai loại kiếm hoàn đã mạnh ngang nhau, bọn nó phát ra kiếm quang, một cái có màu vàng kim sáng, một cái có màu xanh u ám.