Nghe nói được đi du lịch, ông bà ngoài Ngô Bình rất vui, cả đời họ chưa được ra nước ngoài bao giờ nên đương nhiên lập tức hào hứng đi dọn đồ ngay.
Mười rưỡi sáng, Ngô Bình lái xe chở cả nhà ra sân bay, sau đó nhìn họ lên máy bay.
Sau khi về nhà, anh bảo Diệp Huyền và Tạ Phi cùng Lý Huyền Bá về Thiên Kinh, còn chỉ để một người ở lại đây trông nhà.
Ba người họ đi rồi thì Ngô Bình cũng dẫn Đông Hoàng lên máy bay đến Thục.
Hai tiếng sau, máy bay của anh đã đáp xuống sân bay Miên Thành, Đường Băng Vân đến đón. Cô ấy đã đến từ hai tiếng trước rồi, sau đó ngồi chờ Ngô Bình đến tận bây giờ.
Sau khi gặp nhau, Ngô Bình hỏi: “Băng Vân, ông Hoa đang ở đâu?”
Đường Băng Vân: “Ông Hoa vẫn ở trấn Hoa Thần, có đi đâu đâu”.
Ngô Bình thở phào một hơi: “Thế thì tốt, chúng ta mau đi thôi”.
Anh ngồi lên xe của Đường Băng Vân rồi đi tới trấn Hoa Thần.
Không gian trong xe rất rộng, Đường Băng Vân nửa nằm nửa ngồi, trông rất mệt mỏi, Ngô Bình tò mò hỏi: “Băng Vân, em sao thế?”
Đường Băng Vân thở dài: “Ở Cảng Thành cả đống việc, em chạy sắp gãy cả chân rồi. Nhưng may là cục diện bên đó cơ bản đã ổn”.
Tình hình của Đường Môn vô cùng phức tạp nên đương nhiên Đường Băng Vân phải mệt rồi.
Ngô Bình không khỏi thấy đau lòng, anh giơ tay bóp vai cho Đường Băng Vân, sau đó truyền chân khí màu tím vào để giúp cô ấy dễ chịu hơn.
Đường Băng Vân không nhịn được mà thở phào thoải mái: “Ngày nào cũng có anh xoa bóp cho thì tốt biết mấy”.
“Được rồi, sau này khi nào em muốn thả lỏng gân cốt thì cứ tới tìm anh”, Ngô Bình cười nói, còn mắt thì dán vào cổ áo của Đường Băng Vân, nơi có da thịt trắng ngần.
Đường Băng Vân không phát hiện ra, hoặc có thể là cô ấy không bận tâm khi bị Ngô Bình nhìn. Lúc này, cô ấy nhàn nhãn nhắm mắt lại gối đầu lên chân Ngô Bình, thả lỏng toàn thân.
Ngô Bình dịu dàng nói: “Băng Vân, chuyện của Đường Môn, em cứ cố hết sức thôi. Nhưng môn phái tồn tại đã lâu, gánh nặng nhiều, trừ khi phải đổi mới hoàn toàn, không thì không ai cứu được đâu”.
Đường Băng Vân cười trừ: “Ông em cũng từng nói thế”.
Ngô Bình chuyển sang chuyện khác: “Mấy hôm nữa là đến tiệc gia đình rồi, anh là con rể tương lai thì có cần chuẩn bị gì không?”
Đường Băng Vân liếc anh: “Chuẩn bị tinh thần bị chĩa mũi nhọn vào”.
Ngô Bình nhướn mày: “Anh là một đại tông sư cảnh giới Tiên Thiên đấy, sợ gì chứ?”
Nhắc đến tu vi, Đường Băng Vân hỏi anh: “Khi nào anh có thể đột phá lên Nhân Tiên?”
Ngô Bình ngẫm nghĩ: “Nếu anh muốn thì ngay bây giờ cũng được, nhưng nếu đột phá sau linh cảm thì ngắn là một tháng, dài thì một năm”.
Đường Băng Vân sáng mắt lên: “Một năm đâu có lâu, chờ anh đột phá lên Nhân Tiên rồi thì em sẽ dẫn anh đến một nơi”.
Ngô Bình tò mò: “Đi đâu? Tại sao phải đột phá lên Nhân Tiên mới được đi?”
Đường Băng Vân: “Đấy là nơi cơ mật thật sự của Đường Môn, là tiên phủ mà Gia Cát Khổng Minh từng đến. Ở đấy có cấm chế, chủ có tu sĩ có tu vi cảnh giới Nhân Tiên trở lên mới vào được, ngoài ra còn cần có Thiên Sát Lệnh”.