Ra khỏi sòng bạc, Ngô Bình đi tới cửa hàng dược liệu. Anh phát hiện bên trong cửa hàng này tuy không nhiều dược liệu cao cấp nhưng chủng loại có phần khan hiếm. Thế là quyết định mua một ít.
Khi quay về nhà trọ, thấy Tống Tử Sơn đang bàn chuyện làm ăn nên cũng không quấy rầy ông ta ta mà về phòng trước.
Sau khi bàn xong, Tống Tử Sơn tới tìm anh, cười nói: “Vận may không tệ, đã thương lượng xong, lần này chắc sẽ kiếm được một khoản”.
Ngô Bình: “Chú Tống bàn chuyện gì?”
Tống Tử Sơn: “Tôi bán một lô đá thần sau đó mua một số binh khí ở đây”.
“Binh khí?”, Ngô Bình cảm thấy hứng thú.
Tổng Tử Sơn lấy ra một thanh đoản đao, trên thanh đoản đao này ẩn chứa sức mạnh kì dị. Ngô Bình cầm đao khẽ vung, một tia sáng xanh tím xẹt qua, cắt đôi cái bàn cách đó không xa, để lại một vết sâu hoắm trên mặt đất.
Hai mắt Ngô Bình sáng lên: “Đao không tệ”.
Tống Tử Sơn cười nói: “Loại thần binh này sản xuất ở thành Xích Châu, được làm từ đá thần và bí tinh. Hơn nữa dùng cổ pháp rèn đúc luyện thành, truyền thừa từ mấy kỷ nguyên trước”.
Ngô Bình thi pháp xuống lưỡi đao, thanh đao phát ra tiếng vù vù. Nhưng lại không bị tổn hại: “Chú Tống, loại đao này bao nhiêu?”
Tống Tử Sơn: “Giá cả rất cao, thanh đoản đao trong tay cậu là thần binh cao cấp, một chiếc lên tới tám triệu thần vệ. Còn thần binh cấp thấp khoảng năm trăm nghìn”.
Ngô Bình: “Cháu có thể mua một ít thần binh này không?”
Tống Tử Sơn cười nói: “Đương nhiên. Nhưng phải có thân phận Thần tộc mới mua được, hơn nữa còn phải đặt trước”.
Ngô Bình: “Vậy nhờ chú Tống đặt trước giúp cháu một ít”.
Tống Tử Sơn nói: “Cậu Ngô muốn đặt bao nhiêu?”
Ngô Bình nghĩ nghĩ: “Ba nghìn thần binh cao cấp, bao gồm một ngàn thần thương, một ngàn chuôi kiếm thần, một ngàn thần đao”.
Tống Tử Sơn sửng sốt: “Ba nghìn, ít nhất phải hơn hai triệu thần vương tệ”.
Ngô Bình: “Tiền không thành vấn đề, lát nữa cháu sẽ bán một ít đan dược. Chú Tống, chú biết có loại đan dược nào đáng tiền ở đây không?”
Tống Tử Sơn: “Thật ra có một đoạn thời gian tôi kinh doanh đan dược. Đan dược đáng giá hơn nhiều, ví dụ như Chính Hướng Thần Đan có thể áp chế tà ác tiến hóa”.
Ngô Bình: “Chính Hướng Thần Đan giá bao nhiêu?”
Tống Tử Sơn: “Tôi nhớ Chính Hướng Thầm Đan bậc ba cũng hơn sáu triệu thần tệ. Chính Hướng Thần Đan nhất phẩm giá hơn ba mươi triệu thần tệ”.
Hai mắt Ngô Bình sáng lên, nói: “Lát nữa cháu đi mua một viên Chính Hướng Thần Đan”.
Tống Tử Sơn cười nói: “Trên người tôi có”. Nói xong, ông ta lấy ra một bình thuốc rồi mở ra. Bên trong là một viên đan dược màu tím nhạt to bằng hạt đậu phộng.
Ngô Bình cầm viên đan dược quan sát một lúc, nói: “Đây chắc là đan dược bậc ba. Chú Tống, viên đan này bán cho cháu đi”.
Tống Tử Sơn nói: “Cậu Ngô cứ cầm lấy mà dùng, không cần nói đến chuyện tiền nong”.