Ngô Bình lắc đầu: “Chưa, nhưng có mấy câu cô đã từng giảng qua”.
Hứa Á Bình gật đầu: “Đúng vậy, thành tích lần này của em rất xuất sắc, có thể nói là phát huy vượt mức bình thường, nhưng em đừng kiêu ngạo, cố gắng giành học bổng lần này của trường nhé”.
Ngô Bình biết chuyện học bổng, hàng năm trường học đều trích một khoản tiền thưởng làm học bổng để khích lệ học sinh. Nhưng chỉ có những học sinh lọt vào top một trăm toàn thành phố thì mới có tư cách nhận học bổng. Cụ thể là top ba toàn thành phố sẽ nhận được học bổng một trăm nghìn, top mười sẽ được năm mươi nghìn, top năm mươi sẽ được mười nghìn, top một trăm sẽ được hai nghìn.
Trình độ giáo dục của trường số 1 khá tốt, thường thì sẽ có khoảng mười mấy học sinh lọt top một trăm; ba, bốn người lọt được top năm mươi còn top mười và top ba thì hơi khó nói, lúc có lúc không. Vì vậy, trường rất coi trọng top ba và top mười, thưởng nóng ngay một trăm nghìn và năm mươi nghìn.
Trung Châu là một thành phố lớn với hơn hai ngàn vạn dân, người có thể lọt top một trăm ở nơi này thì phải nói là người giỏi nhất trong những người giỏi, nếu lọt top mười, học sinh đó có thể chọn bất cứ trường top nào để theo học.
“Cô yên tâm, em sẽ cố gắng”. Ngô Bình nói.
Hứa Á Bình không quá bất ngờ với thành tích của Ngô Bình, vì thỉnh thoảng Ngô Bình cũng thi được điểm ngữ văn khá cao.
Lúc Ngô Bình về lại lớp thì buổi thi toán đã bắt đầu. Mấy ngày nay Ngô Bình chủ yếu tập trung ôn luyện toán vì cậu yếu nhất môn này, trước đây thi toán, cậu chỉ có thể thi được tầm khoảng 120 điểm, với điểm số này thì đến top một trăm của trường cũng không vào nổi.
Nếu thành tích thi toán của Ngô Bình có thể nâng lên tầm 140, cậu sẽ lọt được vào top mười của trường, trở thành người đứng nhất lớp.
Buổi thi bắt đầu, thầy giáo toán đặc biệt đi đến chỗ của Ngô Bình, quan sát anh làm bài, thầy nhìn mười mấy phút thì mặt nở nụ cười, vỗ nhẹ vai Ngô Bình với vẻ rất mãn nguyện.
Bốn mươi phút sau, Ngô Bình không chỉ làm hết tất cả các câu hỏi mà còn kiểm tra một lượt, sau đó nộp bài sớm
vì ngồi chờ quá chán.