Lúc này, nửa người anh đã tê dại. Sức mạnh vừa hút vào lập tức trút ra đã gây ảnh hưởng rất lớn cho cơ thể anh.
Đường Hồng Y lại càng ngỡ ngàng hơn. Đòn vừa rồi đã phá vỡ lớp phòng ngự vô cùng kiên cố của Đường Hồng Y, buộc bà ấy phải lùi lại một khoảng mới có thể giải phóng một phần sức mạnh.
Bà ấy rất vui, bèn cười bảo: “Tiểu Ngô, kiếm pháp của cậu vượt quá dự tính của tôi, tốt lắm!”. Càng lúc, bà ấy càng thích Ngô Bình.
Ngô Bình vội đáp: “Tiền bối đã nhường rồi”.
Đường Hồng Y nói: “Tôi không nhường, là cậu đủ mạnh”. Nói đoạn, bà ấy ném rương cho Ngô Bình.
Ngô Bình nhận gương rồi cảm ơn, sau đó giao cho Đường Băng Vân bảo quản.
Gương mặt Đường Băng Vân ngập tràn vẻ tự hào. Ở đây có nhiều con rể tương lai của Đường Môn như thế mà chẳng một ai sánh bằng Ngô Bình, ngay cả thiên tài như Âu Dương Kim Tôn và Hoàng Phủ Thiên Quân cũng không bì được!
Đường Hồng Y cười bảo: “Tiểu Ngô, nếu cậu muốn học kiếm, tôi có thể dạy cậu”.
Ngô Bình rất kinh ngạc, vội vàng nói: “Cảm ơn tiền bối. Khi có thời gian tôi nhất định sẽ đến tận nơi xin chỉ dạy”.
Con cháu Đường Môn đều đưa mắt nhìn nhau. Đường Hồng Y quái gở lầm lì, ngay cả Đường Thiên Tuyệt còn chẳng nhìn đến, sao bà ấy lại niềm nở với Ngô Bình thế?”
“Ha ha, cậu Ngô, xin dừng bước”.
Kẻ bước ra là một người đàn ông đầu trọc, cao hơn hai mét. Đứng trước mặt người này, Hoàng Phủ Thiên Quân còn trông gầy yếu hẳn đi.
Người đàn ông cởi trần, đi chân trần, cơ bắp trên lưng rất săn chắc. Mỗi một thớ thịt đều tiềm tàng sức mạnh kinh người. Tay anh ta to gấp ba lần tay người bình thường, nổi đầy gân xanh. Chân giẫm trên mặt đất nhẹ nhàng như lông vũ, không hề phát ra tiếng động.
Người này vừa xuất hiện, đệ tử của Đường Môn đều đồng loạt lùi đi vài bước.
Ngay cả Đường An cũng thôi cười. Anh ta trầm giọng: “Cậu Ngô, vị này là đại sư chiến đấu tay không mạnh nhất của Đường Môn, một trong những sát thủ đỉnh cấp trên toàn thế giới, cũng là sát thủ số một Đường Môn - Long Cương!”
Long Cương như một quả núi, cao to, vững mạnh, ổn định. Anh ta đặt rương xuống đất, toét miệng cười với Ngô Bình: “Cậu Ngô, tôi cảm nhận được khí tức của kẻ mạnh trên người cậu. Tôi rất muốn đấu với cậu một trận. Thắng tôi, báu vật trong rương này sẽ thuộc về cậu”.
Ngô Bình quan sát Long Cương. Khí tức của anh ta rất mạnh, nhưng năng lượng trong cơ thể anh ta không phải là chân khí mà là thần lực bẩm sinh! Giống như Lý Huyền Bá vậy, thể chất của tên Long Cương này không thể xem thường, anh ta là chiến binh thiên bẩm!
Người của Đường Môn đều cảm thấy rất khó tin khi nghe Long Cương đề nghị đấu một trận với Ngô Bình. Thực lực của Long Cương đủ để khiêu chiến với cả Địa Tiên. Anh ta sở hữu sức mạnh khủng khiếp, kỹ năng giết người sắc bén, ngay cả Đường Thiên Tuyệt còn không ngớt lời ngợi khen.
Trước kia, Mễ từng cử một tên nửa người nửa máy siêu cấp được mệnh danh là “kẻ mạnh nhất nhân loại” đến đây. Kết quả bị Long Cương giết trong mười chiêu, đầu bị đánh nát, chết thảm cực kỳ.
Vì thế, Mễ đã treo thưởng mười tỷ đô để mua một giọt máu của Long Cương nhằm nghiên cứu xem vì sao gen của anh ta mạnh đến thế.