Ông chủ nói: “Chỗ chúng tôi không có, nhưng nghe nói trong khu vực nội thành có người mất con gái. Chậc, thói đời gì vậy chứ!”
Ngô Bình: “Ông chủ, hôm nay trên trấn có người nào đặc biệt đến không?”
Ông chủ liếc nhìn cậu, cười hỏi: “Người đặc biệt là thế nào?”
Ngô Bình: “Chính là trông rất thần bí, ra tay rất rộng rãi”.
Ông chủ ngẫm nghĩ, nói: “Đúng là có thật. Trên trấn chúng tôi, có một khu nhà nghỉ rất mắc, là một biệt thự tư nhân xây dựng, ở một đêm tốn đến một nghìn năm trăm tệ. Biệt thự trang trí không tệ, nhưng một tháng không có mấy người đến ở. Nhưng mấy người kia lại dứt khoát đặt ba đêm. Đến chỗ siêu thị trấn chúng tôi mua đồ cũng không trả giả, muốn bao nhiêu thì trả bấy nhiêu”.
Ngô Bình giật mình trong lòng: “Bọn họ có mấy người?”
“Không rõ nữa, lái một chiếc xe thương vụ màu đen, không nhìn rõ bên trong mấy người. Mỗi lần đều là hai người xuống xe mua đồ. Đúng rồi, bọn họ còn mua đồ dùng hằng ngày ở siêu thị kế bên tôi nữa. Ông chủ và tôi rất thân, ông ta nói hai người kia mua đồ đến tiền thối cũng không cần”.
Ngô Bình: “Khu nhà nghỉ kia ở đây, cách xa chỗ này không?”
Ông chủ chỉ về ngọn núi nhỏ đối diện, nói: “Chính là giữa sườn núi kia, rất yên tĩnh, chỉ là buổi tối ở thì hơi sợ”.
Ngô Bình gật đầu: “Vậy không tệ, có thời gian tôi cũng đến ở một đêm”.
Ăn xong, Ngô Bình để lại hai trăm tệ, ông chủ muốn thối tiền, cậu lại xua tay nói không cần.
Phía trên trấn nhỏ có một ngọn núi nhỏ không tên, giữa sườn núi xây một biệt thự, bên trên có ba tầng, phía dưới một tầng. Xung quanh biệt thự còn có một hoa viên nhỏ, hoàn cảnh cũng không tệ.
Bỗng chốc, Ngô Bình xuất hiện trên đỉnh biệt thự. Cậu quan sát xung quanh, phát hiện có người đang bày bố pháp trận xung quanh biệt thự, pháp trận có thể ngăn cách thần niệm, chẳng trách cậu không thể phát hiện được nơi này.
Lúc này, cậu nhìn thấy có người đến sân viện, ném mấy bịch rác vào thùng rác. Dưới ánh trăng, bóng dáng anh ta rất rõ ràng, Ngô Bình nhẹ nhàng điểm tay.
Một luồng quang ảnh bay vào cái bóng của đối phương, người này lập tức sững người. Mấy giấy sau, anh ta bèn đi ra ngoài.
Đến sau một tảng đá lớn, anh ta nhìn thấy Ngô Bình. Người này đã bị Ngô Bình khống chế, bị con rối chiếm hữu.
“Anh tên gì?”
“Dương Tam Bảo”.
“Dương Tam Bảo, trong biệt thự có mấy người?”
“Ba mươi lăm người”.
“Có mấy cô gái trẻ”.
“Mười chín”.
“Mấy cô gái đến từ đâu”.
“Là do chúng tôi bắt được từ khắp nơi đến”.
“Tại sao lại bắt bọn họ?”, cậu tiếp tục hỏi.
“Không biết. Chúng tôi chỉ là làm theo lệnh, sau khi bắt đủ hai mươi thì bên trên sẽ cử người đến, đưa các cô gái đi”.
Ngô Bình vỗ vai anh ta: “Anh quay về đi”.
Sau đó, Ngô Bình canh giữ ở một rừng cây nhỏ cách biệt thự không xa, lúc nào cũng chú ý đến chỗ này.
Trời tối nhanh chóng, lại có một chiếc xe chạy đến biệt thự. Ngô Bình nhìn thấy rõ ràng, đám người này kéo một chiếc vali lớn từ trên xe xuống, bên trong dường như có người!
Cậu chưa hành động, tiếp tục đợi!
Đợi đến hai giờ rưỡi sáng sớm hôm sau, cuối cùng cũng có một bóng người đáp xuống sân viện.
Người bên trong biệt thự lập tức xuất hiện, bọn họ đặt hai mươi vali lớn bên trong sân.
Ngày thứ ba, người đến mặc bộ quần áo màu đen, tu vi có lẽ là Bí Cảnh tầng ba, hỏi: “Đáp ứng đủ điều kiện chứ?”
“Sứ giả cứ yên tâm, hoàn toàn đáp ứng đủ!”, một người trong đó lên tiếng.
Người này gật đầu, nói: “Được, tôi đưa người đi, các anh tiếp tục tìm người!”