Khang Ý Thành lắc đầu: “Sao mà thành công được chứ. Nghe nói lần tấn công đó làm kinh động hàng triệu yêu hồn của động Vạn Yêu. Đại quân Tiên Đình gần như bị tiêu diệt, chỉ có Đại Thiên Tôn và số ít binh tướng trốn thoát được thôi”.
Ngô Bình giật mình: “Hàng triệu yêu hồn?”
Khang Ý Thành gật đầu: “Nghe bảo hàng triệu yêu hồn đều chịu sự điều khiển của động Yêu Thần. Người có hồn, yêu cũng vậy. Hồn của yêu được gọi là yêu hồn, khác với hồn của người, sức chiến đấu mạnh hơn nhiều. Bình thường yêu hồn sẽ bị Yêu thần luyện thành con rối”.
Ngô Bình hỏi: “Nói thế, Yêu thần vẫn đang ở trong động Yêu Thần?”
Khang Ý Thành đáp: “Tôi cũng không rõ, chỉ biết động Yêu Thần cực kỳ nguy hiểm. Vốn dĩ tôi muốn dùng bảo vật trong tay mình để đi khám phá động Yêu Thần một lần. Nhưng nghĩ tới nghĩ lui, vẫn không dám”.
Ngô Bình hỏi: “Bảo vật gì vậy?”
Khang Ý Thành lấy bùa ra, đoạn đáp: “Đây là bùa Khi Thiên do Thâu Thiên lão tổ luyện chế. Thi triển bùa này thì ngay cả Yêu thần cũng không thể phát hiện. Tôi vốn định dùng bùa này để trộm báu vật trong điện. Nhưng nghĩ lại vẫn thấy quá mạo hiểm”.
La Ngân Hầu cất lời: “Đại sư huynh, nếu anh không đi thì để em đi cho. Dù không trộm được báu vật yêu tộc thì trộm những món đồ khác trong động Yêu Thần cũng kiếm được một khoản lớn rồi”.
Khang Ý Thành vội xua tay: “Không được. Rủi ro quá lớn”.
Nghe xong, Ngô Bình không nói gì. Chuyện mạo hiểm như thế, anh không có hứng thú.
Khang Ý Thành nói: “Hầy, thật đáng tiếc. Điện Yêu Thần có nhiều đồ tốt như vậy, lấy bừa một món thôi đã có giá trị cả chục, cả trăm tỷ đồng Thần Long rồi. Nếu lấy ra được vài món thì cả đời này không còn lo về chuyện tài nguyên tu luyện nữa”.
Lòng Ngô Bình thoáng động: “Ồ, động Yêu Thần có nhiều bảo vật đến thế sao?”
Khang Ý Thành đáp: “Đúng vậy. Mỗi một Yêu vương, Yêu hoàng, đều phải dâng tặng bảo vật quý giá nhất cho Yêu thần. Trải qua ngần ấy năm, bảo vật trong động Yêu Thần phải lên đến cả trăm, nghìn món rồi”.
Ngô Bình mỉm cười không nói gì, tiếp tục uống rượu.
Một lát sau, La Ngân Hầu cười bảo: “Đại sư huynh, chúng ta có tư chất kém cỏi, năng lực thua xa Ngô sư huynh. Nếu Ngô sư huynh đến động Yêu Thần, chắc chắn sẽ có thu hoạch”.
Đường Băng Vân nói ngay: “Huyền Bình sẽ không đi đâu, quá mạo hiểm”.
Khang Ý Thành cười đáp: “Phải đấy, sư muội nói rất đúng. Điện Yêu Thần quá nguy hiểm, chúng ta đừng nghĩ đến chuyện đó nữa”.
Một người khác lên tiếng: “Đại sư huynh, chẳng phải anh nói có một lối đi dẫn thẳng đến bên dưới động Yêu Thần à? Chúng ta có thể đi từ nơi đó không?”
Khang Ý Thành do dự: “Nơi đó à, anh cũng không quá thông thuộc. Chúng ta vẫn không nên mạo hiểm thì hơn”.
Đường Băng Vân hứng thú hỏi: “Đại sư huynh, đó là nơi nào vậy?”
Khang Ý Thành đáp: “Có lẽ là động tiên của một vị tiên nhân cổ. Không biết vì mục đích gì mà vị tiên nhân cổ ấy nối thẳng động tiên của mình với động Yêu Thần. Bí mật này do một tướng quân sống sót sau trận tấn công động Yêu Thần nói cho anh biết. Không quá mười người trên đời biết được bí mật này đâu”.
Ngô Bình nói: “Người đó biết, vậy chắc chắn Đại Thiên Tôn cũng biết”.
Khang Ý Thành gật đầu: “Tất nhiên là Đại Thiên Tôn biết. Nhưng thân là Đại Thiên Tôn Tiên Giới, dĩ nhiên sẽ không làm chuyện trộm cắp. Đại Thiên Tôn muốn có báu vật trong điện thì chắc chắn sẽ quang minh chính đại dẫn binh tấn công”.