Chị Lệ hỏi: “No chưa?”
Trương Tiểu Bình khá thành thật: “Chưa no”.
Chị Lệ nói với Dương Giác: “Dương Giác, mang lên thêm hai bát nữa”.
Trương Tiểu Bình hơi ngại: “Chị Lệ, tôi ăn nhiều quá rồi”.
Chị Lệ: “Không sao, chỗ của tôi chẳng có gì khác, chỉ có hoành thánh là nhiều”.
Trương Tiểu Bình cũng đã lâu rồi chưa được ăn thịt, bát hoành thánh thịt này rất ngon, còn dùng thịt bằm do anh tự băm, lúc này Trương Tiểu Bình cũng không khách sáo, ăn thêm hai bát.
Ăn xong, chị Lệ cười nói: “Còn có thể ăn thêm nữa không?”
Trương Tiểu Bình xua tay: “Có thể ăn thêm nữa nhưng đã no rồi”.
Chị Lệ: “Cậu có thể tan làm rồi, trước khi trời tối lại đến đây một chuyến, còn việc cho cậu làm”.
“Ừ”, Trương Tiểu Bình đứng lên chào tạm biệt.
Sau khi ra ngoài, anh gọi một chiếc xe, quay về gần đường thoát nước, sau đó về chỗ của mình nghỉ ngơi.
Vừa nằm xuống đã cảm thấy vô cùng thoải mái. Nằm một chốc, mọi mệt mỏi cũng bay biến sạch, anh tiếp tục luyện lực.
Tâm pháp trong đầu đã chia luyện lực thành bốn giai đoạn, Minh Kình, Ám Kình, Hóa Kình, Tiên Kình, hiện giờ anh vừa mới luyện thành Minh Kình.
Anh liên tục xuất quyền trong quan tài, không ngừng trải nghiệm đặc điểm của Minh Kình.
Lúc này cách đường thoát nước khoảng mười dặm có một ngôi nhà lớn, La Thiên Tướng đang ngồi trong căn nhà, bên cạnh ông ta là Đường Tử Di và Chu Thanh Nghiên.
Đường Tử Di: “Tông chủ La, rốt cuộc đại kiếp luân hồi này mất bao lâu?”
La Thiên Tướng: “Tùy người mà thay đổi, đa số mất vài năm, mấy chục năm nhưng Ngô Bình dùng cách đặc biệt nên chắc không lâu, nhiều nhất là hai ba tháng”.
Chu Thanh Nghiên: “Trong trường hợp nào thì Ngô Bình mới thức tỉnh?”
La Thiên Tướng: “Tôi đã nói chuyện với Ngô Bình, thiếu sót của cậu ấy là thời gian tu hành quá muộn, bỏ lỡ mất thời cơ tốt nhất nên chỉ cần Trúc Cơ của cậu ấy thành công thì ý thức sẽ thức tỉnh, từ đó nhanh chóng khôi phục tu vi”.
Chu Thanh Nghiên: “Nếu chỉ tu luyện đến cảnh giới Trúc Cơ thì không khó”.
La Thiên Tướng lắc đầu: “Không, ngược lại là đằng khác, tu luyện đến cảnh giới Trúc Cơ rất khó”.
Chu Thanh Nghiên sửng sốt: “Sao tông chủ lại nói vậy?”
La Thiên Tướng: "Thiên kiêu như Ngô Bình sẽ đi con đường khác với người bình thường. Ví như cảnh giới Lực, người thường luyện đến Hoá Kình là đã khá lắm rồi. Chỉ là Hoá Kình của đa số người đều là có tiếng mà không có miếng, quá kém. Điều Ngô Bình muốn làm là luyện được Hoá Kình chân chính, thậm chí còn muốn luyện ra được thứ ghê gớm hơn - Tiên Kình".
Chu Thanh Nghiên: "Tiên Kình ạ?"
La Thiên Tướng: "Tiên Kình là tầng cao nhất của cảnh giới Lực, giống tầng cao nhất của cảnh giới Nhân Tiên vậy. Hiệu quả của Tiên Kình gần như có thể sánh ngang với pháp lực, lực công kích cực kỳ mạnh mẽ".
Chu Thanh Nghiên bất ngờ: "Cảnh giới Lực lợi hại vậy sao?"