Ngô Bình cười lạnh: “Trước kia trẫm không ra tay là vì không tìm được lý do, giờ Thần Ngạc Môn dám đánh giết con dân nước Thiên Võ, trẫm nhất định sẽ diệt!”
Một tháng này, Ngô Bình đã điều tra rõ ràng về Thần Ngạc Môn, anh dùng một chưởng đánh chết quái vật, sau đó một mình tới Thần Ngạc Môn.
Thần Ngạc Môn khống chế rất nhiều đảo, môn đồ chủ yếu là ở trên đảo Ngạc Thần.
Ngô Bình lên đảo, thần niệm mạnh mẽ quét qua toàn đảo, trong nháy mắt đã khóa chặt lên con cá sấu khổng lồ. Con cá sấu này dài hơn vạn thước, cơ thể nấp trong một cung điện khổng lồ. Mỗi ngày, môn đồ của Thần Ngạc Môn sẽ mang tới nhiều sinh linh, gồm cả người sống, ném vào trong điện để cho con cá sấu ăn uống thỏa thích.
Thấy con cá sấu khổng lồ kia, Ngô Bình bất ngờ, rõ ràng là một con yêu nhưng nó lại có khí tức thuần túy của thần tộc.
Cá sấu thần cảm nhận được địch ý của Ngô Bình, tức giận gầm lên: “Nhân loại ti tiện, sao dám quấy rầy ta nghỉ ngơi!”
Ngô Bình hỏi: “Mày là yêu hay thần?”
Cá sấu thần quát: “Nhân loại đáng chết, ngươi chọc giận bản đại thần, chết đi!”
Cơ thể khổng lồ thu nhỏ lại, biến thành một có quái vật đầu cá sấu thân người, cao nghìn mét, trên tay cầm thanh khảm đao, gầm lên lao về phía Ngô Bình.
Ngô Bình là Thánh Nhân, tất nhiên không sợ con cá thần này, anh tiến ra một bước, dùng tay không đỡ lấy đao. Cá sấu thần rút đao, Ngô Bình không hề nhúc nhích, nó giận dữ: “Ngươi là người phương nào?”
Ngô Bình đánh một quyền lên đầu cá sấu, đánh đến mức máu thần phun tung tóe, nó rên rỉ.
Sau ba quyền, đao của cá sấu thần đã mất. Ngô Bình đè nó dưới đất, dùng quyền đánh nó, sau vài chục cái, nó bắt đầu xin tha.
“Thánh Nhân tha mạng, Thánh Nhân tha mạng!”
Ngô Bình vừa ra tay, khí tức Thánh Nhân lập tức phóng ra, cá sấu thần tự biết không đánh lại nên la hét xin tha.
Môn đồ Thần Ngạc Môn sợ điếng người, tín ngưỡng của họ lại bị đè đánh như thế sao? Hắn là ai mà mạnh quá vậy!
Ngô Bình dẫm cá sấu trên đất: “Mày là thần tộc?”
Cá sấu thần vội đáp: “Bẩm Thánh Nhân, ta là thần tộc, có điều thần tịch mới có không lâu thôi”.
Ngô Bình: “Thần tịch? Nói vậy thì trước kia mày không phải sinh linh thần tộc mà vẫn có thể thành thần tộc?”
Cá sấu thần nói: “Vâng, chỉ cần đạt tới tiêu chuẩn nhất định là có thể tham gia khảo hạch, sau đó trở thành thành viên thần tộc!”
Ngô Bình híp mắt: “Thần tộc đúng là thông minh, qua cách này là có thể thu nạp những sinh linh mạnh mẽ nhất vào thế lực của mình”.
Ngô Bình hỏi tiếp: “Nếu đã là thần tộc, sao mày còn ở Nam Hải?”
Cá sấu thần thở dài: “Loại mới gia nhập như ta thì địa vị khá thấp, bị khinh bỉ tại thần giới, nên mới về lại đây tu luyện!”
Ngô Bình: “Nếu tu luyện thì sao ăn nhiều người như vậy?”
Cá sấu thần: “Ta đâu phải chỉ ăn người, loại thịt nào ta cũng ăn mà!”
Ngô Bình cười lạnh: “Hôm nay mày dám phái binh tới địa bàn của tao, ai cho mày gan chó thế!”