Tuy hai người đã có con, nhưng người phụ nữ kia vẫn không dám nói cho người nhà. Hơn nữa, có vẻ như bà ta cũng không muốn công khai chuyện của cả hai. Sau khi sinh con, bà ta bảo Âu Dương Trí Viễn nuôi con, ngay cả Ngô Đại Hưng cũng không biết chuyện đó.
Về sau, bố mẹ cô tiểu thư kia đã biết, vì con cũng đã sinh nên họ cũng bó tay, quyết định để Âu Dương Trí Viễn đến ở rể nhà họ.
Âu Dương Trí Viễn suy nghĩ một hồi cũng đồng ý, vì thế rời xa quê hương trở thành con rể của nhà họ Kha giàu có. Do ông ấy vừa chịu khó lại có năng lực nên cũng được nhà họ Kha thưởng thức, dần dà bắt đầu tiếp nhận quản lý một số công việc. Âu Dương Trí Viễn cũng có chút tài kinh doanh, mấy năm nay cố gắng nên cũng đã nắm được chút quyền lực trong tay. Mà nhà họ Kha dưới sự lãnh đạo của ông ấy cũng ngày càng phát triển, từ giới nhà giàu hạng ba nhảy trở thành hạng hai, sở hữu khối tài sản cả chục tỷ.
Nói đến đây thì Âu Dương Trí Viễn có hơi kích động: "Song, ở trong mắt người nhà họ Kha, suy cho cùng tôi vẫn là người ngoài. Ngay tháng trước, nhà họ Kha bắt đầu lấy đi quyền lực trong tay tôi. Mãi đến hôm qua, tôi đã không còn quyền lực gì hết, giờ chỉ có thể uống trà mỗi ngày".
Ông ấy nói tới đây bèn thở dài một tiếng: "Tôi liều mạng nhiều năm như vậy, đơn giản chỉ là muốn làm chút chuyện chứ sao có thể tranh giành quyền lợi với họ, nhà họ Kha quả thật đã xem thường tôi quá rồi!"
Ngô Đại Hưng nói: "Ở rể khó tránh khỏi sẽ bị khinh bỉ. Anh ba, giờ dù sao anh cũng rảnh, hay là đến công ty em làm đi, em mời anh làm quản lý".
Âu Dương Trí Viễn ngẩn ra, hiển nhiên không biết Ngô Bình còn có công tỷ bèn hỏi: "Công ty gì?"
Ngô Đại Hưng cười đáp: "Tiểu Bình thành lập một công ty xe taxi cho em".
Âu Dương Trí Viễn vừa nghe là xe taxi thì không khỏi kinh ngạc hỏi: "Xe taxi kiếm được nhiều lắm, trong công ty có bao nhiêu chiếc xe thế?"
Vốn dĩ, trong công ty có năm trăm chiếc xe, nhưng sau này nhà họ Vương sụp đổ, Nghiêm Lãnh Thạch đã mua lại. Vì vậy, trước mắt công ty có khoảng hai nghìn năm trăm chiếc.
"Hai nghìn năm trăm chiếc!", Ngô Bình đáp.
Âu Dương Trí Viễn vô cùng bất ngờ nói: "Đại Hưng, không ngờ em lăn lộn khá khẩm vậy. Hơn hai nghìn năm trăm chiếc taxi, mỗi năm ít nhất cũng thu vào cả tỷ".
Ngô Đại Hưng cười bảo: "Đều do Tiểu Bình làm hết, em không có khả năng ấy".
Ngô Bình: "Bố nuôi, công ty xe taxi chỉ là buôn bán nhỏ. Con đang định thành lập một xí nghiệp trà thảo mộc, cha nuôi có muốn tới giúp đỡ không?"
Ánh mắt Âu Dương Trí Viễn sáng lên: "Kinh doanh trà thảo mộc hả? Đây là một mối làm ăn tốt đấy, chỉ là quyền kinh doanh của nó rất khó có được".
Ngô Bình: "Chuyện này thì không thành vấn đề, con có thể xin được".
Sau đó, anh nói với Hàn Băng Nghiên: "Băng Nghiên, trước đây chú Hàn cũng từng kinh doanh trà thảo mộc, công ty này sẽ do chúng ta cùng nhau thành lập, anh sẽ nghiên cứu ra một công thức pha chế trà thảo mộc ngon lành".
Hàn Băng Nghiên gật đầu: "Được!"
Âu Dương Trí Viễn cười nói: "Chỉ cần Tiểu Bình con tin tưởng bố nuôi thì bố sẽ khiến công ty trà thảo mộc phát triển mạnh mẽ!"
Ngô Bình cười bảo: "Con tin bố nuôi chắc chắn sẽ làm được!"
Âu Dương Trí Viễn lấy một tấm séc từ trong lòng ngực ra rồi bảo: "Haiz, vốn dĩ tấm séc này là tính tặng cho Tiểu Bình con cưới vợ, giờ xem ra con cũng không cần".
Ngô Đại Hưng bật cười, cũng lấy ra một tấm séc nói: "Chúng ta nghĩ y như nhau, em cũng chuẩn bị cho anh mười triệu tệ".