Ngô Bình ừ một tiếng: “Anh Thạch, dẫn đường đi”.
Thạch Tất Đạt vui mừng, nói: “Được được, mời hai vị!”
Thạch Lan không muốn ở lại, nhưng cô ấy cũng không phản đối, cô ấy chỉ nhẹ giọng nói: “Quả nhiên đàn ông đều như nhau”.
Ngô Bình: “Cô hiểu gì chứ. Chủ yếu là tôi muốn xem xem mấy cô gái trong tấm ảnh này rốt cuộc có chỉnh ảnh hay không!”
Thạch Tất Đạt mời Ngô Bình đến một tòa nhà bốn tầng được trang trí xa hoa, một mình Thạch Lan được sắp xếp vào một phòng, cùng có vài người phụ nữ đi ăn tối cùng cô ta. Còn bên Ngô Bình, Thạch Tất Đạt dẫn theo một nhóm thanh niên trong trại đi cùng.
Tất nhiên Ngô Bình ở lại đây không phải để ngắm người đẹp mà là muốn nghe ngóng nguồn tiêu thụ của ba rương báu vật đó. Trong tay cậu có bảy rương báu vật, nếu muốn bán được giá tốt thì phải tìm nguồn tiêu thụ thích hợp.
Thạch Tất Đạt bảo người mở hai vò rượu ra, đồng thời hai mươi mấy người đẹp bước vào, hai người đẹp nhất trong đó ngồi hai bên của Ngô Bình.
Thạch Tất Đạt cười nói: “Sứ giả có hài lòng với các cô gái này không?”
Ngô Bình “ừ” một tiếng rồi nói: “Thật ra tôi cũng là người trong thế tục, chẳng qua đi làm việc cho Thượng tiên thôi”.
Hai mắt Thạch Tất Đạt sáng rực, nói: “Vậy tôi gọi là anh Ngô. Anh Ngô, sau khi trở về, anh nhất định phải vài lời hay ho trước mặt Thượng tiên đấy”.
Ngô Bình thấp giọng nói: “Thật ra tôi biết anh lén bán ba rương báu đó rồi, đúng không?”
Thạch Tất Đạt run lên nói: “Chuyện này… Anh Ngô nói đùa, sao tôi lại dám động vào đồ của Thượng tiên chứ”.
Ngô Bình cười nhạo: “Nếu anh không nói thật, tôi không cứu được anh đâu”.
Thạch Tất Đạt cảm thấy ngạc nhiên, vội nói: “Anh Ngô, của báu đó đúng là bị trộm cướp mất rồi”.
Ngô Bình thở dài, đứng dậy nói: “Nếu anh đã không nói thật thì tôi đi trước đây”.
Thạch Tất Đạt hốt hoảng, vội nói: “Anh Ngô đừng giận, tôi…”
Anh ta xua tay ra hiệu cho mọi người ra ngoài, trong phòng chỉ còn lại hai người. Thạch Tất Đạt bỗng quỳ xuống đất, đau khổ nói: “Anh Ngô, anh nhất định phải cứu tôi”.
Ngô Bình lạnh nhạt nói: “Chỉ cần anh nói thật, tôi đảm bảo anh bình an vô sự”.
Có câu này của Ngô Bình, Thạch Tất Đạt không khỏi cảm thấy yên tâm, thế là kể rõ mười mươi câu chuyện.
Hóa ra năm đó anh ta thích đánh bạc, kết quả càng đánh càng thua, cuối cùng ngay cả trại chủ Thạch Sinh Chí cũng mặc kệ anh ta. Thạch Tất Đạt không lấy được tiền nên nhân lúc trại chủ già bế quan đã động vào đồ Thạch Lan để lại. Anh ta tìm cơ hội lẻn vào nhà, chuyển một rương vật báu đi.
Những món đồ trong rương bảo vật đó đều là vô giá, Thạch Tất Đạt chỉ bán một món trong đó đã thu được hơn hai trăm triệu tệ. Sau đó anh ta lần lượt bán hết cả rương bảo vật, thu được gần ba mươi tỷ tệ.
Khi anh ta có đủ tiền thì lại không đánh bạc nữa, mà anh ta đổi hướng sở thích sang một thứ thú vị hơn, đó là những người phụ nữ trẻ đẹp.
Lòng tham của con người không có giới hạn, anh ta lại tiếp tục bán rương vật báu thứ hai và thứ ba, dùng số tiền thu được để đầu tư vào một số công ty. Không ngờ khoản đầu tư của anh ta lại rất thành công, cho đến nay giá trị thị trường của những doanh nghiệp đó đều phá một trăm tỷ, một công ty có giá trị thị thường cao nhất trong đó từng vượt ngưỡng năm trăm tỷ.
Thạch Tất Đạt bỗng trở nên giàu có, Thạch Sinh Chí lúc đầu cũng nghi ngờ. Nhưng Thạch Tất Đạt nói anh ta đã đầu tư vào vài công ty bằng số tiền thắng được trong sòng bạc, hiện giờ công ty ăn nên làm ra nên anh ta cũng có tiền. Thạch Sinh Chí đã nhìn thấy công ty thật nên cũng lựa chọn tin những lời anh ta nói.
Nghe xong đầu đuôi câu chuyện, Ngô Bình hỏi: “Anh bán của báu đó cho ai?”
Cậu rất tò mò, ai có thể mua nổi những vật báu có giá trị hàng trăm tỷ này?
Thạch Tất Đạt nói: “Có một doanh nhân lớn tên là Lưu Liên. Người đàn ông này rất quyền lực rất mạnh, lúc đầu tôi chỉ bán cho anh ta một hoặc hai món đồ. Sau đó tôi mới biết anh ta không những có tiền mà còn đưa ra giá cao nên tôi liên tục bán cho anh ta”.
Ngô Bình: “Anh liên hệ với Lưu Liên, nói là giới thiệu việc làm ăn cho anh ta, tôi muốn gặp anh ta”.
Thạch Tất Đạt cảnh giác: “Anh Ngô muốn làm gì? Lấy lại mấy món đồ đó à?”