Nó chỉ chạy được vài bước thì thấy cái đuôi bị ai nắm lấy, sau đó toàn thân đã bị quăng lên và ngã mạnh xuống đất.
Nó la hét thảm thiết, đang định phản kháng thì cái đầu thứ hai đã bị Ngô Bình đấm vỡ.
Con rắn chỉ còn một đầu nên biết mình không thể chạy thoát được, nó liều mạng xông lên rồi bị pháp thân của Ngô Bình bóp chặt và giết ngay tại chỗ.
Giết nó xong, Ngô Bình lưu lại một chút pháp lực trên người Hắc hổ quái rồi bảo nó đi tiếp quản địa bàn này. Cùng lúc đó, anh cũng đã móc nguyên hạch của con Xà quái ra, sau đó vào sào huyệt của nó tìm kiếm xem có thứ gì quý giá không.
Sào huyệt của nó nằm dưới lòng đất, đó là một cái hang rất lớn.
Vào trong rồi, Ngô Bình nhìn thấy rất nhiều thi thể, còn có đồ vật vứt bừa bãi, nhưng có một thi thể đã thu hút sự chú ý của anh.
Thi thể này đã cháy thành tro, nhưng thoạt nhìn thấy vẫn thấy được dáng người cao lớn, ít cũng phải dài bảy, tám mét. Nó bị vùi dưới đất, chỉ thò nửa cái đầu lên. Hình như con Xà quái rất ghét thi thể này nên mới để đồ ăn ở cách nó rất xa.
Ngô Bình đào thi thể đó lên thì phát hiện có một cuốn tập bằng da thú. Chất liệu của cuốn tập này rất tốt, không biết đã ở đây bao lâu nhưng vẫn còn nguyên vẹn.
Khi Ngô Bình nhìn thấy con chữ bên trong thì lập tức sáng mắt lên, vì nội dung ghi chép ở đây chính là cách tu luyện cảnh giới Thông Thiên.
Cảnh giới Thông Thiên có ba tầng, trông có vẻ đơn giản nhưng thật ra rất khó luyện.
Anh cất cuốn tập đi rồi lẩm bẩm: “Chắc chắn đây là một cao thủ cảnh giới Thông Thiên, không biết sao lại chết ở chỗ này”.
Có công pháp rồi, Ngô Bình lập tức ngồi tu luyện luôn.
Đến khi Hắc hổ quái quay về thì anh mới dừng lại.
Hắc hổ quái dẫn theo một bày yêu quái cầm vật quý cùng nhiều dược liệu quý hiếm khác đến.
Ngô Bình: “Cho ngươi một thời gian để quản lý nơi này, giờ ta về Vân Đô để tu luyện đây”.
Chuyến này về, anh phải đột phá cảnh giới Thông Thiên để thành cường giả Thông Thiên. Sau đó, anh sẽ có cơ hội phá vỡ sự cân bằng sức mạnh ở đây.
Về thành Vân Đô rồi, Ngô Bình mới thấy dân số trong thành đã nhiều hơn hẳn. Thì ra, chuyện ở đây đã đồn đi xa, vì thế rất nhiều người săn yêu quái và dân chúng ở nơi khác đều thi nhau chuyển đến.
Phạm vi của Vân Đô có hạn, giờ có đông người quá thì một phần phải ở tạm ngoài thành.
Ngô Bình cũng chỉ là một người khách qua đường ở đây, chờ khi thời cơ chín muồi thì anh sẽ đi. Nhưng anh là Thánh Hoàng, cũng là Nhân Hoàng nên khi gặp chuyện này thì đương nhiên sẽ gom nhân lực để mở rộng lãnh thổ, giúp mọi người dân đều có thể sống ở đây.
Hôm sau, Mã Bảo Ngọc đến báo có một cô gái tự nhân là Thiên Tuyết Linh Kiều đến tìm Ngô Bình.
Ngô Bình mừng rỡ rồi gọi cô ấy vào gặp ngay.
Lần này gặp lại, Thiên Tuyết Linh Kiều cũng đã trở thành một người khác như Ngô Bình, song dáng vẻ này vẫn chấp nhận được.
“Anh Lý”, Thiên Tuyết Linh Kiều mỉm cười.
Ngô Bình gật đầu: “Thiên Tuyết, em không sao là tốt rồi, thời gian qua, em sống ở đâu?”
Thiên Tuyết Linh Kiều: “Em khá may nên vào một nhà quyền quý cách đây mười nghìn dặm. Nghe nói ở đây có một nhân vật lớn đã đánh bại yêu quái cấp chín và trở thành niềm hi vọng của người dân, em biết đó là anh nên mới đến tìm”.