Lưu Dịch Phong cười đáp: "Cũng không hoàn toàn là vậy. Đại thế giới Huyền Hoàng bây giờ vẫn chịu sự quản lý của Tiên Giới, thế nên Thiên Địa kiếm tông của chúng ta có quan hệ mật thiết với Tiên Giới, thậm chí còn có kha khá địa bàn ở Tiên Giới".
"Đại thế giới Huyền Hoàng có bao nhiêu thế lực?"
Lưu Dịch Phong: "Thế lực nhỏ thì có rất nhiều, nhưng chỉ có ba thế lực lớn, mạnh nhất trong số đó là Huyền Hoàng Môn. Huyền Hoàng Môn này có được đa số truyền thừa của đại thế giới Huyền Hoàng, nghe nói là công pháp đế phẩm, thế nên được xem là thế lực siêu cấp đúng nghĩa. Thế lực mạnh thứ hai chính là Thiên Địa kiếm tông của chúng ta, có công pháp vương phẩm. Xếp thứ ba là Thánh Vương Tông, thực lực cũng không thể xem thường được".
"Ba thế lực này có xung đột với nhau không?", Ngô Bình hỏi.
Lưu Dịch Phong: "Mấy tranh chấp nhỏ nhặt thì không thể tránh khỏi, nhưng gần nghìn năm nay, ba bên không có tranh chấp nào lớn, dù sao thì Tiên Giới có quyền thống trị rất lớn đối với đại thế giới Huyền Hoàng, mọi người đều tuân thủ nguyên tắc của Tiên Giới".
"Những thế lực khác có vào được đại thế giới Huyền Hoàng không?"
Lưu Dịch Phong cười trả lời: "Đương nhiên là không rồi. Thật ra giao thông ở Tiên Giới không thuận lợi như công tử nghĩ, giữa các đại thế giới chỉ có một khu vực rất nhỏ có thể kết nối với nhau. Hơn nữa luôn có binh lính canh gác nghiêm ngặt khu vực này. Nếu không có được sự cho phép thì không được vào địa bàn của người khác".
Ông ta còn nói cho Ngô Bình biết, Tiên Giới còn cử một vị đô đốc tới trấn giữ đại thế giới Huyền Hoàng, ba thế lực lớn đều phải nể mặt vị đô đốc này vài phần.
Cả đại thế giới Huyền Hoàng có dân số khoảng mười tỷ, trong đó Thiên Địa kiếm tông trị vì gần ba tỷ người. Ba tỷ người này lại chia ra sinh sống trong ba mươi đất nước nhỏ. Ba mươi nước nhỏ này phải cống nạp cho Thiên Địa kiếm tông, còn phải nộp thuế cho Tiên Giới, chịu hai tầng quản lý.
Sau khi trò chuyện với Lưu Dịch Phong, Ngô Bình mới biết đại khái về tình hình của Thiên Địa kiếm tông và đại thế giới Huyền Hoàng.
Không lâu sau, hai bên đã chuẩn bị xong. Ngô Bình và Lưu Dịch Phong đứng trong trận vận chuyển, một ánh sáng loé lên, cả hai liền biến mất.
Cảm giác như thể một giây hoặc vài phút đã trôi qua, trước mắt Ngô Bình sáng lên, anh đã xuất hiện trong một cung điện.
Lưu Dịch Phong cười nói: “Thưa cậu, chúng ta đã đến Thiên Địa kiếm tông rồi!”
Cả hai vừa bước ra cung điện, Ngô Bình đã nhìn thấy quảng trường bên ngoài có hàng trăm tu sĩ đang tò mò nhìn anh.
Lưu Dịch Phong cười bảo: “Đây đều là đệ tử của Thiên Địa kiếm tông. Chắc chắn là họ nghe tin cậu sắp đến nên chủ động tới nghênh đón”.
“Kính chào công tử!”, tất cả đồng thanh. Họ đồng loạt hành lễ với Ngô Bình, cung kính vô cùng.
Ngô Bình gật đầu nhìn họ, vì đôi bên chưa thân thiết nên anh không nhiều lời.
Lưu Dịch Phong dẫn đường. Cả hai băng qua quảng trường, đối diện là những toà kiến trúc nối nhau san sát, tráng lệ vô cùng, ngay cả hoàng cung ở nhân gian cũng không thể sánh bằng.
Lưu Dịch Phong cười nói: “Thưa cậu, nơi đây chính là Thiên Địa kiếm tông của chúng ta!”
Ngô Bình cảm thán: “Nhiều toà nhà như thế, xem ra đệ tử của Thiên Địa kiếm tông rất đông đảo”.
Lưu Dịch Phong mỉm cười: “Thiên Địa kiếm tông có từ lâu đời, các trưởng lão và một số đệ tử đều đã lập gia đình, nhân khẩu khá đông”.
Ngô Bình hỏi: “Thiên Địa kiếm tông có bao nhiêu đệ tử?”