Thanh Nhi: “Phiền công tử”.
Ngô Bình lấy Dược Điển ra, Thanh Nhi đã hoá thành một tia sáng rồi chui vào đó.
Sau đó, Ngô Bình cũng cho linh dược mình vừa lấy được vào trong Đại Thiên Dược Điển. Sau khi có rất nhiều linh dược trên cấp mười, Đại Thiên Dược Điển đã có sự thay đổi thần kỳ, bề mặt nó phát sáng rồi biến thành một đồng tử mặc áo vàng.
Đồng tử mỉm cười với Ngô Bình rồi nói: “Kim Đồng tham kiến công tử”.
Ngô Bình: “Cậu là linh khí của Đại Thiên Dược Điển à?”
“Vâng, do công tử đã thu thập được đủ dược liệu nên giờ đã trở thành người sử dụng sơ kỳ của Đại Thiên Dược Điển”.
Ngô Bình: “Ơ, thế trước tôi chưa phải người sử dụng à?”
“Chưa ạ, trước đó công tử chỉ là khách quý nên được dùng thôi. Còn bây giờ, Đại Thiên Dược Điển có thể tiến vào tinh thần của công tử và tự biến thành một không gian”.
Ngô Bình sáng mắt lên: “Thật ư? Tốt quá rồi!”
Kim Đồng: “Xin công tử hãy chuẩn bị!”
Cậu ta vừa nói dứt câu thì đã có một luồng sáng bay tới mi tâm của Ngô Bình, ngay sau đó đã có một không gian rất rộng xuất hiện trong đầu Ngô Bình, bên trong nó còn có rất nhiều không gian cấp hai, hầu hết trong các không gian này đều có linh dược mà anh đã thu thập.
Kim Đồng cũng xuất hiện trong ý thức của Ngô Bình: “Chúc mừng công tử đã chính thức có được Đại Thiên Dược Điển”.
Ngô Bình gật đầu: “Kim Đồng, có phải dược liệu tôi thu thập càng nhiều thì quyền sử dụng của tôi càng cao không?”
“Vâng ạ, giờ công tử là người sử dụng sơ cấp, sau này còn lên trung cấp, cao cấp, cuối cùng sẽ thành chủ nhân của cuốn sách này”.
Ngô Bình đã rất hài lòng rồi: “Được lắm!”
Hồ Tông Linh thấy thế thì thấy vô cùng ngưỡng mộ: “Chúc mừng công tử đã luyện hoá được Đại Thiên Dược Điển, sau này nhất định công tử sẽ trở thành người đứng đầu của Đan Dược Giới”.
Ngô Bình: “Bớt nịnh bợ đi, Hồ Tông Linh, chúng ta đi tiếp thôi”.
Đoạn đường tiếp theo, bọn họ đi rất nhanh, giữa chừng Ngô Bình lại vào hai nơi khác để tìm linh dược. Ba ngày sau, cuối cùng họ đã xuất hiện trước cổng của Ngạo Thế Đan Tông.
Cổng của Ngạo Thế Đan Tông trông oách hơn hẳn Thái Chân Môn, cánh công cao vạn trượng, các phù văn trên đó đều có thể dễ dàng giết chết Ngô Bình ngay.
Đó còn chưa kể hai hàng 24 pho tượng đứng trước cổng, chúng đều đã có linh tính, bên trong còn có sát trận, chỉ cần kích hoạt là có thể đấu với người xâm nhập ở Đạo cảnh luôn.
Lúc này, Ngô Bình cảm thấy mình thật nhỏ bé và yêu ớt, dù anh cũng là thiên tài, nhưng khi đứng trước một thứ mạnh mẽ của vũ trụ chính thì vẫn chưa là gì cả.
Hồ Tông Linh đi tới trước cổng, một đệ tử gác cổng hỏi: “Làm gì thế?”
Hồ Tông Linh: “Sư huynh, tôi từng là đệ tử tạp dịch ở đây, giờ thì là tuỳ tùng của một đệ tử”, nói rồi, ông ta lấy một tấm lệnh bài màu tím ra.
Thấy thế, đệ tử gác cổng tỏ vẻ khinh thường rồi nói: “Đấy vào đi, nhớ đi thông báo trước”.
“Vâng”.
Hồ Tông Linh dẫn Ngô Bình vào, họ đi được một đoạn thì Ngô Bình hỏi: “Hình như người đó có vẻ coi thường ông nhỉ?”
Hồ Tông Linh cười nói: “Tuy có tấm lệnh bài này thì sẽ là đệ tử sơ cấp, nhưng không phải là người được gia nhập môn phái nhờ tuyển chọn nên chẳng có sức cạnh tranh gì, rất nhiều người làm đệ tử sơ cấp cả đời nên khó tránh khỏi bị người khác coi thường”.
Trong lúc hai người nói chuyện, họ đã đi tới trước một cung điện rồi vào báo danh. Lúc này, Ngô Bình vẫn dùng cái tên Ngô Bình, xuất thân thì từ thành Xích Dương, tu vi là cảnh giới Bí Thai.