“Chủ nhân, Lý Tố bị người ta bắt đi rồi”, đôi mắt cậu ta đỏ hoe.
Càng gặp chuyện lớn, Ngô Bình càng bình tĩnh, anh nói: “Kể tôi nghe xem nào”.
Lý Dư kể lại đầu đuôi câu chuyện. Thì ra hai con thuồng luồng đã là vua của dòng sông, không một sinh vật nào của hạ du dám đối đầu với chúng.
Hôm nay, hai con thuồng luồng bơi đến một nhánh sông có tên là Ngọc Thuỷ để thăm dò. Ngọc Thuỷ tập trung hơn chục con sông, diện tích lưu vực trải rộng ba tỉnh, phạm vi rất lớn nên là nhánh chính.
Hai con thuồng luồng vừa bơi đến đây thăm dò thì nhìn thấy có một lão rùa chục nghìn năm ở trong một đập nước. Con rùa già cảm nhận được ký tức của hai con thuồng luồng nên vội vàng bơi ra chào.
Hai bên chưa nói được mấy câu thì đã có ánh lửa rơi từ trên cao xuống, ánh lửa đó rất đáng sợ, nó vừa chạm xuống mặt nước một cái là nước ở trong đầm đã sôi sùng sục, hai con thuồng luồng và con rùa già phải nhảy lên cao ngay.
Chúng vừa bay lên cao thì thấy đã có hai tu sĩ tài giỏi chờ bắt mình. Lý Tố biết không thể đánh lại được họ nên đã liều mình chống trả, mặc cho bản thân bị thương nặng nên đã đánh bại được một người, để Lý Dư có thể chạy trốn.
Lý Dư biết phải về báo cho Ngô Bình ngay, vì thế bỏ Lý Tố lại đó rồi chạy thật nhanh về nhà bẩm báo.
Ngô Bình bỏ các thứ trong tay xuống rồi nói: “Mau dẫn đường”.
Lý Dư và Lý Tố đều là thuộc hạ của anh, đánh chó phải ngó mặt chủ, huống chi chúng còn là thuồng luồng?
Một người một thuồng luồng đi tới con sông lớn, họ vừa đi được một đoạn thì thấy có một cơn gió đen cuốn tới. Hai bên vừa gặp mặt thì cơn gió đen đã dừng lại, một người đàn ông mặc áo bào đen bước ra.
Người đó nhìn thấy Lý Dư thì cười nói: “Mày chạy nhanh đấy, ra đây cho tao!”
Hắn chộp tay, một pháp lực khủng bố đã ngưng tụ thành một bàn tay lớn rồi vồ về phía Lý Dư, hoàn toàn phớt lờ Ngô Bình.
Lý Dư đứng im bất động, sau đó nhìn người đàn ông như thể hắn đã chết rồi.
Ngô Bình bay lên cao rồi tung một quyền ấn về phía người đàn ông, bàn tay khổng lồ và quyền ấn va chạm rồi nổ tung. Nhưng quyền ấn của Ngô Bình vẫn lao đi tiếp và đập trúng vào ngực người đàn ông.
Phụt!
Mấy tầng phòng ngự của người đàn ông đều bị phá vỡ, hắn rơi xuống sông như một quả bom.
Ngô Bình nhìn xuống sông rồi nói: “Giả chết mà làm gì, lên đây!”
Người đàn ông bay lên, sau đó vô cùng kinh hãi nhìn Ngô Bình: “Cậu là ai?”
Ngô Bình: “Tôi là người sắp đánh chết anh, trước khi chết có gì muốn nói không?”
Người đàn ông hừ lạnh nói: “Đúng là cậu rất mạnh, nhưng tôi là người của Tiên Giới! Cậu chỉ là một tu sĩ của Hạ Giới thôi, có đọ lại được với môn phái của Tiên Giới không?”
Ngô Bình: “Thế à? Ông thử nói tên môn phái mình đi, để tôi hỏi sư tôt”.
Người đàn ông giật mình, nghi ngờ Ngô Bình có lai lịch lớn, hắn nói: “Tôi là Hoàng Kinh - đệ tử của Kim Đỉnh Tông”.
Ngô Bình: “Kim Đỉnh Tông? Chắc là môn phái tầm phào rồi”.
Hoàng kinh cau mày: “Tuy Kim Đỉnh Tông chỉ là môn phái hạng hai, nhưng không ai được phép xỉ nhục”.
Ngô Bình cười lạnh: “Tôi xỉ nhục anh đấy thì sao nào? Sư tổ của tôi là Chân Tiên, một môn phái cỏn con như các người có là gì chứ?”
Hoàng kinh hoảng hốt: “Cái gì? Chân Tiên ư?”