Ngô Bình nói: “Tôi rất có hứng thú với Tiên cảnh Long Hổ, hai người về trước, tôi vào trong xem thử”.
Lý Dư: “Chủ nhân phải cẩn thận, Long Hổ Sơn rất nổi tiếng, không hề đơn giản”.
Ngô Bình: “Không cần lo lắng, tôi tự có tính toán”.
Nói rồi, cả người anh chìm vào trong lòng đất, đi được mười mấy dặm, anh chậm rãi trồi lên.
Vừa ló đầu lên, anh đã nghe thấy cuộc đối thoại giữa hai người ở đằng sau tảng đá bên cạnh, một giọng của thanh niên, còn lại là giọng của phụ nữ trẻ tuổi.
Người đàn ông nói: “Sư muội, đợi anh tìm được đồ tốt từ trong Tiên cảnh Long Hổ chắc chắn sẽ tặng cho em”.
Người phụ nữ đó nói: “Sư huynh, em biết anh đối xử với em tốt nhất mà”.
Người đàn ông bật cười, sau đó là tiếng rên của người phụ nữ.
Ngô Bình nghe một chốc, vừa định đi thì lại nghe người phụ nữ nói: “Sư huynh, em nghe nói tất cả cao thủ và thiên tài ở Long Hổ Sơn đều vào đó? Có phải đã xảy ra chuyện gì không?”
Người đàn ông nói: “Ừ, nghe sư phụ nói Tiên cảnh Long Hổ này là do một Đại La Kim Tiên thời cổ đại rơi xuống mà tạo thành. Tiên cảnh Long Hổ này vẫn luôn đóng chặt cánh cổng thời không, dù là ở thời đại Tiên Quốc cũng chưa từng có người đi vào. Bây giờ linh khí đã khôi phục, không biết sao mà lại kích hoạt được Tiên cảnh Long Hổ khiến nó trở thành một không gian mở”.
Người phụ nữ rất ngạc nhiên: “Có liên quan đến Đại La Kim Tiên sao! Tiên cảnh Long Hổ đó chắc chắn rất rộng lớn nhỉ?”
Người đàn ông: “Ừ, nó rất rộng, mọi người vào đó là vì thế giới bên ngoài đã nhận được tin tức nó mở ra, rất nhiều thế lực ở Côn Luân, thậm chí là không ít thế lực ở Tiên Giới, toàn bộ đều phái người đến, yêu cầu muốn vào trong. Chúng ta nào dám đắc tội với các thế lực này, thế nên hiện giờ chỉ đành đưa nhiều người vào trong để gom những thứ có thể lấy trước khi họ tới”.
Người phụ nữ nói: “Tiên cảnh Long Hổ thuộc Long Hổ Sơn, tại sao họ lại vào đó?”
Người đàn ông thở dài: “Vì họ mạnh hơn Long Hổ Sơn, đơn giản vậy thôi”.
Hai người lại quấn lấy nhau một hồi, người đàn ông nó: “Sư muội, anh phải vào trong rồi”.
“Sư huynh vào trong đó phải cẩn thận”, người phụ nữ nói.
Người đàn ông: “Yên tâm đi, một đám người ở cùng nhau, sẽ không có việc gì đâu”.
Sau đó là tiếng bước chân của người đàn ông vang lên.
Ngô Bình đảo mắt rồi lặn vào dưới lòng đất. Đến khi người đàn ông đi một khoảng xa, anh bỗng giơ tay ra tấn công người đàn ông khiến hắn ngất đi.
Anh nhảy lên mặt đất, quan sát người đàn ông, hắn khoảng ba mươi tuổi, người cao nhưng gầy và đen. Anh sờ mặt mình, sau đó mặt anh biến thành hình dáng của người đàn ông, tiếp theo anh cũng đổi quần áo của cả hai.
Lúc đổi đồ, anh tìm được một tấm thẻ nhỏ trên thân người đàn ông nên bèn cất vào thắt lưng.