Lại một âm thanh lớn nữa vang lên, bí khiếu truyền thừa thứ ba đã được khơi thông, bí khiếu của Cửu Dương Hóa Cấm Đồ tổng cộng có sáu cái.
Cuối cùng, tay quỷ ở vòng ba lại chuyển động, một luồng sức mạnh lớn tuôn ra, Ngô Bình mượn nó đả thông bí khiếu truyền thừa thứ tư.
Lúc này, thất khiếu của Cửu Dương Hóa Cấm Đồ cùng vang lên, ba phù văn huyền diệu luôn ngủ say trong cơ thể cậu đồng loạt chấn động. Cậu có được ba phù văn này ở trong Nghệ Hoàng điện, do tên tím, tên xanh và tên vàng biến thành.
Mắt Ngô Bình sáng lên, cậu lập tức hét lên, ba phù văn hợp lại làm một, hòa cùng với bí lực thần cấp cậu chọn sẵn trước đó, đánh mạnh lên bí khiếu nòng cốt thứ tư.
Bí khiếu nòng cốt thứ tư rất khó đả thông, cậu không định sẽ thử trong thời gian này. Nhưng giờ cơ hội đang ở trước mắt, đương nhiên cậu không thể bỏ cuộc.
Sức mạnh đáng sợ đập vào bí khiếu nòng cốt, một âm thanh lớn vang lên, cơ thể Ngô Bình rùng lên, bí khiếu đã được khơi thông.
Ba phù văn huyền diệu bay vào và nhanh chóng hợp nhất, biến thành một phù văn càng thần bí và huyền diệu hơn.
Điểm thần kỳ của Cửu Dương Hoá Cấm Đồ nằm ở chỗ có thể luyện được sức mạnh cấm kỵ và điều khiển nó. Đẳng cấp năng lượng của ba phù văn tương đương với sức mạnh của cấm kỵ, vì vậy có thể luyện hóa được nó, trở thành một phần trong hệ thể sức mạnh Cửu Dương Hóa Cấm.
Lúc này Cửu Dương Hóa Cấm Đồ chỉ còn lại một bí khiếu cuối cùng, bí khiếu truyền thừa thứ năm.
Tám bí khiếu lớn rung chuyển, vương tọa Thích Khách ẩn trong cơ thể Ngô Bình lắc lư, Ngô Bình nghiến răng, dùng hết sức khởi động nó. Nó liền biến thành một luồng sát quang, cùng một bí lực thần cấp đập vào bí khiếu thứ chín.
Trong tiếng vang lớn, bí khiếu đã được khơi thông, vương tọa lơ lửng bên trong, còn bí lực thần cấp đó thì lại dùng nó như một vật dẫn, ngưng tụ thành một ảo ảnh giống hệt như Ngô Bình.
Sức mạnh của vương tọa Thích Khách toát ra, vô số chiêu thức, tuyệt kỹ, kinh nghiệm thích sát đều hiện lên hết trong đầu Ngô Bình.
Đến giờ, chín bí khiếu lớn đã được khơi thông hết, chín loại sức mạnh đan xen nhau, tạo thành sức mạnh Cửu Dương Hóa Cấm, truyền vào trong một huyền mạch, và khởi động pháp khiếu thứ hai.
Pháp khiếu vừa được khởi động thì Ngô Bình liền nhân cơ hội ngưng tụ Cửu Dương Hóa Cấm chân phù.
Ngô Bình cứ tu luyện như thế, không biết đến thời gian, chớp mắt đã bốn ngày trôi qua.
Đến khi cậu mở mắt ra thì cơ thể đã có thêm một sức mạnh huyền diệu lạ kỳ, sức mạnh Cửu Dương Hóa Cấm.
Cửu Dương Hóa Cấm không chỉ có thể luyện hóa được cấm kỵ mà còn có thể tấn công và phòng thủ, rất thần kỳ.
Đào Thành ở bên ngoài thấy Ngô Bình đẩy cửa bước ra thì thở phào: “Lão đại, anh bế quan đã mấy ngày rồi, làm tôi lo chết đi được”.
Ngô Bình: “Có chuyện gì?”
“Bố vợ tôi đã đến mấy lần nhưng thấy lão đại đang bế quan thì không dám làm phiền”.
Ngô Bình: “Ừ, cậu đi thông báo với ông ta đi”.
Nửa tiếng sau, Nhạc Thiên Ba lại đến, ông ta nói: “Ngô trưởng lão, đã chuẩn bị xong hết rồi, lối vào đã được mở, anh có thể bắt đầu bất cứ lúc nào”.
Ngô Bình gật đầu, đi cùng Nhạc Thiên Ba đến trước một ngọn núi ở trong Thiên Nhạc Tông. Ngọn núi này phải đến gần mới thấy được, dù có đứng cách mấy trăm mét cũng không thể nào nhìn thấy được nó.
Trước ngọn núi có một con đường bậc thang dài, dẫn thẳng lên đỉnh núi.
Nhạc Thiên Ba đứng trước bậc thang thứ nhất , nói: “Ngô trưởng lão, từ đây đi thẳng lên trên sẽ gặp phải một số nguy hiểm, nhưng với tư chất của trưởng lão nhất định sẽ không thành vấn đề. Đến đỉnh núi anh sẽ nhìn thấy một đại điện, cửa của đại điện đã được tôi mở sẵn. Công tử vào trong đại điện thì có thể tiếp xúc được với sức mạnh đó”.
Ngô Bình gật đầu, nhấc chân đi về trước, từ từ biến mất khỏi tầm nhìn của mọi người.
Đào Thành: “Bố, rốt cuộc Thiên Nhạc thần sơn có lai lịch thế nào?”
Nhạc Thiên Ba: “Tổ sư suy đoán nó có thể đến từ một thế giới khác, ở thế giới đó nó được gọi là cấm kỵ”.
Đào Thành nhíu mày: “Cấm kỵ gì?”
“Nghe nói đây là thứ mà đại năng Hỗn Độn Cảnh cố gắng theo đuổi, là một loại hệ thống thần bí mạnh mẽ nào đó!”