Vương Mẫu thản nhiên đáp: “Thất Lang và Huyền Bình đều là con rể của mẹ, lòng bàn tay hay mu bàn tay đều là thịt, mẹ không thể thiên vị ai. Nếu Thất Lang có bản lĩnh thì có thể giành lại Long Nguyên, nhưng nếu không giành lại được thì chỉ có thể chấp nhận thôi”.
Kim Song Nhi nói: “Mẹ nói đúng ạ. Loại báu vật của trời đất này vốn giành cho người có duyên”.
Chị cả giận dữ nói: “Kim Song Nhi, em có còn là em gái của chị không?”
Kim Song Nhi: “Chị cả, nếu không phải lúc nãy anh rể cứ muốn nhằm vào Huyền Bình thì có chuyện đánh nhau lúc nãy không? Nếu không có trận đánh lúc nãy thì anh ấy có bị mất Long Nguyên không? Lẽ nào tất cả những chuyện này không phải là do chị cả và anh rể tự chuốc lấy sao?”
Lúc này Ngô Bình đã đáp xuống đất, chắp tay thưa với Vương Mẫu và Minh Đà Thánh Vương: “Lúc nãy Huyền Bình nhất thời không kiềm chế được, xin hai trưởng bối bỏ qua cho”.
Minh Đà Thánh Vương cười, nói: “Huyền Bình, con là Chân Hoàng, không cần phải nhịn nhục bất cứ cao thủ nào, nếu con không ra tay thì ngược lại cha sẽ xem thường con”.
Vương Mẫu cười, nói: “Huyền Bình, hiếm khi con mới đến Nữ Oa giới, hãy ở lại đây vài hôm với Song Nhi đi. Nữ Oa giới là nơi được Thái Cổ chân nhân tạo ra từ thời sơ khai, chỗ này là đất mẹ của tất cả nhân tộc, con là Chân Hoàng, biết đâu ở đây lại càng dễ đột phá hơn”.
Ngô Bình: “Vâng”.
Ngô Bình vừa đánh nhau với Báo Thất Lang xong nên không tiện tiếp tục ở lại đó, Kim Song Nhi liền kéo anh đến một cung điện yên tĩnh, tạm thời ở lại đó.
“Huyền Bình, đây là nơi trước đây em sống”.
Hai người họ vừa mới đến trước điện thì có hai người hầu ra đón, họ nhìn thấy Kim Song Nhi thì vô cùng vui mừng: “Cô hai, cô quay về rồi à”.
Kim Song Nhi gật đầu: “Đây là Lý Huyền Bình, chồng sắp cưới của tôi”.
Người hầu vội cung kính chào: “Chào cậu chủ”.
Ngô Bình cười, nói: “Song Nhi, không gian nơi em ở khá đấy, lúc nhỏ em ở đây sao?”
Kim Song Nhi gật đầu: “Đúng vậy, trước mười hai tuổi em đều ở đây, sau mười hai tuổi em mới ở cùng với mẹ”.
Ngô Bình vào trong điện thì lại nhìn thấy thêm rất nhiều người hầu.
Họ vừa ngồi xuống thì cô hầu trước đó liền chạy lại, nói: “Cô hai, có Công tử Khương đến thăm ạ”.
Kim Song Nhi nghe nhắc đến Công tử Khương thì liền nói với vẻ mặt bất lực: “Cứ nói không có tôi ở đây”.
Cô hầu: “Nhưng công tử Khương nói anh ấy biết cô ở đây”.
Ngô Bình thấy Kim Song Nhi khó xử thì hỏi: “Song Nhi, vị công tử Khương đó là ai?”
Kim Song Nhi: “Con trai một của Bích Huyết chân vương, tên Khương Linh Tiên”.