Ngô Bình gật đầu: “Sau này, tôi có thể cung cấp số lượng lớn Tiên Thiên Đại Diễn Đan nhị phẩm cho ông”.
Hứa Giang Hà vội nói: “Thế thì tốt quá, cậu có bao nhiêu tôi cũng mua hết”.
Ngô Bình: “Chỗ ông vẫn còn đá Thần Minh đúng không?”
Hứa Giang Hà cười nói: “Vì bị cậu mua hết rồi nên chúng tôi đã chuẩn bị vượt mức thêm 300 triệu viên cực phẩm”.
Ngô Bình: “Tôi lấy hết, ngày mai tôi sẽ lại mang bốn viên Tiên Thiên Đại Diễn Đan nhị phẩm đến”.
Vậy là Ngô Bình đã mua hơn hai tỷ viên đá cực phẩm, sắp đủ rồi.
Anh rời đi, vừa bay lên cao thì cảm thấy có người bám theo. Anh không hề trốn chạy mà bay tới một vùng hoang vu rồi dừng lại.
Một tu sĩ thanh nên dẫn teo hai tuỳ tùng xuất hiện phía sau anh. Tu sĩ này mặc áo vàng, đội mũ ngọc, mái tóc màu xanh, mi tâm có ấn ký màu tím, hắn lạnh lùng nói: “Tôi nghe nói có người đã mua hết đá Thần Minh cực phẩm nên chờ ở đây, quả nhiên đã chờ được anh”.
Ngô Bình biết người này chính là người cũng đang mua đá Thần Minh nên nói: “Anh muốn gì?”
Người đó lạnh giọng nói: “Đưa hết đá Thần Minh đây, tôi sẽ cân nhắc tha mạng chó cho anh”.
Ngô Bình nhìn tu sĩ thanh niên đó thì thấy gương mặt của hắn biến hoá liên tục, chắc cũng là cao thủ cảnh giới Vạn Tương tầng thứ chín Thần Thông. Hơn nữa, hai tuỳ tùng đi cùng hắn rõ ràng đã là cường giả Đạo cảnh. Đi ra ngoài mà có vệ sĩ là cường giả Đạo cảnh thì chứng tỏ người này có lai lịch rất lớn, hắn không coi Ngô Bình ra gì cũng là điều dễ hiểu. Dẫu sao trông anh cũng có tu vi kém hắn, bên cạnh cũng không cao thủ bảo vệ.
“Anh định ăn cướp à?”, Ngô Bình hỏi.
Tu sĩ thanh niên cười khẩy: “Cướp? Mọi địa phận trên đời đều thuộc về vua chúa. Ở Tiên Giới Thái Ất này, bổn hoàng tử thích gì thì phải có nấy”.
Ngô Bình ồ lên nói: “Ra anh là hoàng tử của hoàng triều Thái Ất, bảo sao mà ngông thế. Nhưng tôi không phải người của Tiên Giới này nên thân phận của anh không doạ được tôi đâu. Bây giờ, tôi cũng cho anh một cơ hội, mau quỳ xuống dập đầu xin lỗi thì có lẽ tôi sẽ tha cái tội vô lễ cho anh”.
Tu sĩ thanh niên kia là hoàng tử nên rất ngang ngược ở đây, hắn chưa từng bị người khác nói vậy bao giờ nên lập tức biến sắc mặt nói: “Giết nó đi!”
Ngay sau đó, hai cường giả Đạo cảnh ở phía sau đã ra tay, họ tung chưởng ra từ hai phía. Hai chưởng ấn đen ngòm khổng lồ đã xuất hiện trên không, đồng thời tấn công Ngô Bình. Đây là một phép thần thông tà môn tên là U Minh Thủ Ấn, một chưởng này có thể giết chết thần anh của người khác.
Ngô Bình thi triển Kim Thân Chú, thủ ấn kia rơi xuống người anh thì ánh sáng vàng loé lên, còn Ngô Bình không hề hấn gì. Hai cường giả kia ngẩn ra, họ là đại thần thị vệ trong hoàng cung, chẳng những có tu vi cao, mà tài giết chóc cũng không ai bằng, tại sao người này lại không hề hấn gì?
Ngô Bình khinh bỉ nói: “Đại nội thị vệ mà có chút bản lĩnh vậy thôi à? Để tôi cho các người xem thế nào mới là thần thông nhé!”
Uỳnh!
Anh giơ tay phải lên tung một chưởng lên cao, chưởng này che
khuất mặt trời, sau đó bùng cháy, sấm chớp kéo đến, phù văn phát sáng, không gian vặn vẹo, trời đất như bay màu.