Ngô Bình liền rút ra tờ chi phiếu ba trăm triệu tệ đưa cho Diệp Huyền nói: “Nhận lấy đi, để bù lỗ, phần dư ra là tôi mừng tuổi anh”.
Diệp Huyền cười hi hi đáp: “Đội tạ công ơn tiền bối, vậy đệ tử không khách sáo nữa. Nói rồi, Diệp Huyền nhanh chóng nhận lấy tờ chi phiếu.
Thấy Ngô Bình vừa vung tay một cái là đem cho ba trăm triệu tệ, mấy vị công tử nhà giàu kia đều không khỏi ngỡ ngàng. Ngô Bình lắm tiền đến vậy sao?
Diệp Huyền rót trà cho Ngô Bình, nói: “Tiền bối, chúng ta nghe xem Thiệu Tôn gặp chuyện gì nhé?”
Ngô Bình gật đầu đáp: “Nói đi”.
Thiệu Tôn hắng giọng, đáp: “Cậu chủ Ngô, nhà họ Thiệu chúng tôi kinh doanh trong lĩnh vực y tế. Ở Giang Nam, có hơn một nghìn công ty do nhà họ Thiệu chúng tôi trực tiếp hoặc gián tiếp nắm cổ phần. Dưới danh nghĩa nhà họ Thiệu còn có hai chuỗi hiệu thuốc, ba nhà máy thuốc, một công ty sản xuất thiết bị y tế. Nếu không khiêm tốn mà nói thì nhà họ Thiệu trong lĩnh vực y dược có thể xếp trong top ba của cả nước”.
“Mấy năm nay, nhà họ Thiệu phát triển vô cùng thuận lợi. Nhưng tuần trước, một công ty dưới tên bố tôi đã đuổi việc một trợ lý. Công ty giải quyết công việc không chu toàn, không những không cho trợ lý đó tiền bồi thường thôi việc mà còn trừ một tháng lương của cô ấy”.
“Vốn dĩ cũng không phải chuyện lớn gì. Nhưng thật không ngờ, vào ngày nghỉ việc trợ lý đó đã nhảy từ tầng sáu của công ty xuống tự vẫn, giờ cô ấy đã trở thành người thực vật. Việc này bị làm lớn lên, rất nhiều nhà báo tìm tới”.
“Việc này là do công ty chúng tôi sai nên bố tôi đã công khai xin lỗi gia đình cô ấy trên họp báo, đồng thời dùng tư cách cá nhân bồi thường cho họ hai triệu tệ”.
Ngô Bình cau mày: “Nhưng tại sao lại đuổi việc trợ lý đó?”
Thiệu Tôn thở dài: “Công ty đó do anh họ tôi quản lý, mà người anh họ này nhân phẩm tồi. Anh ta có hứng thú với cô trợ lý kia bởi cô gái đó khá ưa nhìn, cho nên thường xuyên gây sự với cô ấy. Có lẽ cô gái đã phản kháng vài lần, trong đó có một lần cô ấy tát anh ta một cái khiến anh ta nổi giận nên đuổi việc cô ấy”.
Ngô Bình: “Những việc như vậy chỉ e là tôi cũng không giúp được”.
Thiệu Tôn: “Không phải, xin hãy nghe tôi nói hết. Trong buổi họp báo hôm đó, có một bà cụ đột nhiên lao lên sân khấu tóm lấy bố tôi, nói một câu khiến bố tôi lập tức dựng cả tóc gáy”.
Ngô Bình tò mò hỏi: “Bà ấy nói gì vậy?”
Thiệu Tôn: “Bà ta nói: ‘Mày hại con gái tao, tao sẽ khiến nhà họ Thiệu chúng mày không một phút bình yên, tan cửa nát nhà chết người’. Sau đó, bà ta còn phun máu lên mặt bố tôi, bố tôi khó chịu đến nỗi cả ngày hôm đó không ăn nổi thứ gì”.
Ngô Bình hỏi tiếp: “Sau đó thì sao?”
Thiệu Tôn: “Ngày thứ hai, bố tôi đột nhiên trở nên kỳ lạ, tính tình nóng nảy, không chịu ăn uống, ngày càng gầy đi. Vốn ông ấy nặng tám mươi lăm ký nhưng vỏn vẹn một tuần mà chỉ còn sáu mươi ký, gầy đến đáng sợ”.
“Ông nội tôi đã nhận ra điều không bình thường, cho nên hôm trước đã tìm cao nhân đến giúp. Vị cao nhân đó nói bố tôi trúng phải cổ trùng độc của Miêu Cương, chất độc đó ông ấy cũng không giải nổi, phải tìm được người hạ cổ”, nói đến đây, Thiệu Tôn hỏi Ngô Bình: “Anh Ngô, anh có cách nào giúp bố tôi không? Ông nội tôi nói rồi, chỉ cần chữa được cho bố thì phải tốn bao nhiêu tiền cũng được”.
Ngô Bình nghĩ ngợi một lát rồi hỏi: “Bà cụ đó tên là gì? Trông như thế nào?”