Sau khi giết mười người mới tâm tư khó dò kia, Ngô Bình liền bảo: “Điệp Y, không biết chúng ta phải đi bao lâu nữa mới thoát được đám sương mù này”.
An Điệp Y: “Trước đây có rất ít người thoát khỏi sương mù này, song cũng không phải không có. Theo ghi chép, tất cả cường giả thoát được khỏi sương mù đều đã làm một việc”.
Ngô Bình vội hỏi: “Việc gì?”
An Điệp Y: “Bọn họ đều từng thấy một con sông, tiếp đó đi ngược lên đầu nguồn dọc bờ sông. Nhưng ven bờ vô cùng hung hiểm, nếu hậu nhân đụng phải thì khó mà sống sót, thậm chí còn đi cách xa bờ sông”.
Ngô Bình: “Ra là một con sông. Vậy chúng ta cứ tìm bờ sông trước đã!”
Cứ như vậy, cả hai bắt đầu thăm dò tiếp, trên đường gặp không ít hiểm nguy, song tất cả đều được Ngô Bình hóa giải hết, họ cũng thu được kha khá thứ đáng giá.
Không biết qua bao nhiêu ngày, mới đầu Ngô Bình còn đụng mặt đám người mới khác, nhưng dần dà lại chẳng thấy bất cứ ai nữa.
Cuối cùng, anh nghe thấy tiếng nước chảy, thế là bước nhanh tới gần, quả nhiên nhìn thấy một con sông lớn rộng cả trăm mét. Dòng nước chảy chậm nhưng rất trong.
Ngô Bình vừa bước tới bên bờ sông thì có một con rắn hoa văn vòng bạc phóng ra từ trong bụi cỏ, vụt về phía anh.
Ngô Bình ra tay nhanh như chớp, tóm lấy đầu rắn, cầm dao rạch bụng nó lôi túi mật ra.
Anh ngửi thử thịt rắn, bảo: “Thịt khá được, lát nữa nấu lên”.
Dứt lời, anh ném con rắn cho An Điệp Y xử lý, sau đó cởi áo ngoài nhảy xuống nước.
An Điệp Y vừa lột da rắn ra, thì Ngô Bình đã cầm thêm một con cá và một con ba ba lên bờ. Anh lấy nồi ra, bỏ cá, thịt rắn và ba ba vào hầm chung.
Thoáng chốc hương thơm đã lan tỏa, An Điệp Y không được ăn thịt mấy ngày nay cũng thấy thèm, bèn nói: “Công tử ơi, thơm quá”.
Ngô Bình múc cho cô ta một chén, cười bảo: “Cô ăn đi. Ăn xong thì chúng tôi đi dọc theo bờ sông lên thượng nguồn”.
Nửa bát thịt nhoáng cái hết veo.
Trong sương mù loáng thoáng có tiếng bước chân truyền tới. Ngô Bình ngẩng đầu nhìn, thấy một cô gái váy tím đang chậm rãi đi tới. Trên người cô gái toàn vết thương, váy nhiễm máu đỏ, dáng vẻ bước đi có phần gắng gượng hết sức.
Cô gái rất đẹp, không hề thua kém An Điệp Y chút nào.
Nhìn thấy cô ấy, An Điệp Y hạ giọng nói nhỏ: “Công tử, cô ta ấy là Y Na, người còn lại trong hai người đẹp mà đám vừa nãy có nhắc tới”.
Thấy trên người cô gái toàn vết thương, Ngô Bình vẫn đứng im, thản nhiên nói: “Cô ấy cần giúp gì à?”
Vẻ mặt Y Na vô cùng bình tĩnh, cô ấy nói: “Sư huynh, tiểu muội đang đói, liệu có thể xin một bát canh thịt hay chăng?”
Ngô Bình: “Điệp Y, cho cô ấy một chén”.
Y Na ngồi im, vết thương của cô ấy rất nghiêm trọng, nhưng vẫn luôn giữ trạng thái cảnh giác.
An Điệp Y múc một chén canh thịt đưa đến trước mặt Y Na, nói: “Ăn đi”.
Y Na lấy tay bốc một miếng cá cho vào miệng ăn, hoàn toàn không quan tâm đến phong thái của một cô gái đẹp. Sau khi ăn xong, cô ấy uống hết nước canh rồi nói: “Cảm ơn sư huynh”.
Ngô Bình: “Sao cô lại bị thương nặng đến thế?”
Y Na: “Phía trước không xa có hơn một trăm con sói đất tấn công tôi, bọn chú kết hợp ăn ý, suýt chút tôi đã bị cắn chết”.