Tô Phi do dự một lát rồi đáp: "Như vậy không hay lắm nhỉ? Ngô Bình chỉ đóng vai bạn trai mình mà thôi, mình không có lý do gì để dò xét người ta cả".
Đinh Diệm vẫn lắc đầu: "Tô Phi, sao cậu ngốc thế? Nếu Ngô Bình này thực sự có thân thế lẫy lừng thì tội gì không nắm bắt cơ hội này kia chứ?"
"Thế nhưng..."
"Được rồi", Đinh Diệm ngắt lời: "Đợi khi xác minh được thân phận của anh ta rồi mình sẽ giới thiệu cậu vào hội Thước Kiều để học lễ nghĩa và kỹ năng giao tiếp, đảm bảo cậu sẽ tóm được anh ta".
Tô Phi từ lâu đã nghe Đinh Diệm nhắc tới "Thước Kiều". Đó là một tổ chức chuyên đào tạo các cô gái để họ nắm giữ được trái tim các chàng trai giỏi giang và nhiều tiền, bên trong có rất nhiều chuyên gia trong lĩnh vực này. Có sự trợ giúp của họ, những cô gái xinh đẹp dễ dàng tóm gọn những người đàn ông nổi trội kia.
Đinh Diệm này là một "nữ thợ săn" bách phát bách trúng, nhắm anh nào là anh đó say như điếu đổ. Vốn cô gái này xuất thân từ gia đình phổ thông bình thường, nhưng sau khi qua lò đào tạo này thì chỉ trong hai năm, Đinh Diệm đã biến thành một cô gái vừa giàu vừa đẹp. Nào là lái xe thể thao, dùng hàng hiệu đắt tiền, dùng bữa ở những nhà hàng sang trọng, bơi lội trong vòng tròn của giới thượng lưu như cá gặp nước.
Tô Phi trong lòng thực ra không hề ủng hộ phương pháp này nên vội vàng nói: "Đinh Diệm, mình thực sự không cần mà".
Đinh Diệm cười đáp: "Được được, mình không ép cậu, nhưng cậu nhất định phải nắm chắc cơ hội đấy".
Trong một diễn biến khác, Ngô Bình tu luyện cả buổi chiều. Đến giờ hẹn anh mới đi tới quán cà phê.
Lúc anh tới thì Tô Phi đã đợi ở đó rồi, anh vội vã hỏi: "Tô Phi, mình không đến muộn đấy chứ?"
Tô Phi vội đáp: "Không muộn, là mình đến sớm, mau ngồi đi. Cậu muốn ăn gì nào?"
"Gì cũng được", anh đáp.
Tô Phi gọi hai phần bít tết và vài món khai vị, hai người họ vừa ăn vừa nói chuyện.
Tô Phi rất tò mò về Ngô Bình, cô hỏi: "Bạn học cũ, giờ cậu làm công việc gì vậy? Kinh doanh sao?"
Ngô Bình đáp: "Ngoài kinh nghiệm chơi chứng khoán và đầu tư ra thì mình chưa từng chính thức làm kinh doanh. Trước đó mình vẫn đi học".
Tô Phi cảm thấy khá hứng thú: "Đúng rồi, cậu học trường nào vậy?"
Ngô Bình: "Mình học ở Vân Kinh, một trường đại học bình thường thôi. Về sau mình tự thi vào đại học Hoa Thanh chuyên ngành y, lấy được hai bằng tiến sĩ trong lĩnh vực y và dược".
Tô Phi nghe xong vô cùng sửng sốt: "Hai bằng tiến sĩ ư? Được quá, cậu giỏi thật đấy! Trường chúng ta có một nhân tài như cậu, bạn học như mình cũng được thơm lây. Không được, cậu giỏi thế này, mình phải nói cho mọi người biết mới được".
Nói rồi cô lập tức mở nhóm chat của bạn cùng trường cũ ra, bên trong có khá nhiều người, chừng hơn bốn mươi. Trong nhóm chat này không có Ngô Bình nên Tô Phi kéo anh vào nhóm, sau đó gửi lên nhóm một tin nhắn.
"Các bạn học, mình kéo vào nhóm một bạn học cùng trường mình. Cực kỳ giỏi luôn, cậu ấy lấy được hai bằng tiến sĩ của đại học Hoa Thanh".
Ngô Bình liếc nhìn, trong nhóm có không ít người quen. Đa số là bạn học cùng khóa, bạn cùng lớp thì có chừng bảy tám người.
"Ôi v*i! Hai bằng tiến sĩ thì trâu bò thật. Là thần tiên chốn nào vậy, mau lộ diện cho bọn mình chiêm ngưỡng nào", có người phản hồi tin nhắn.
Tô Phi: "Là Ngô Bình, có lẽ trong này nhiều người quen biết cậu ấy".
"Hả? Ngô Bình sao?", một cô gái nhảy vào cuộc trò chuyện.
"Tô mỹ nhân, cậu không đùa đấy chứ? Thành tích của Ngô Bình chỉ thuộc hạng trung trong lớp thôi, làm gì có chuyện lấy được hai bằng tiến sĩ?"