Ngô Bình: “Thiên bí là cảm ứng bí lực tối cao, bí lực của trời”.
Nghiêm Lãnh Thạch ngây ra: “Hình như bí lực này có cấp thấp, trung cấp, cao cấp, huyền cấp và thần cấp, lẽ nào trên nữa còn có bí lực của trời sao?”
Ngô Bình: “Bí lực thần cấp rất hiếm thấy, nhưng thiên hạ ít nhất cũng có mấy chục loại bí lực thần cấp. Còn bí lực chi thiên thì chỉ có một loại, hơn nữa, chỉ có số ít tu sĩ có thể cảm nhận được, trong số cả trăm vạn tu sĩ có thể lĩnh hội được trên ba loại bí lực cấp thần mới có một người có bí lực cấp thiên”.
Nghiêm Lãnh Thạch bất ngờ há hốc mồm, đối với ông ta mà nói, bí lực cao cấp là thứ không thể nào với tới được, vì bí lực cao nhất mà ông ta luyện được cũng chỉ là bí lực trung cấp. Vậy mà chủ nhân trước mặt ông ta đây lại muốn lĩnh hội bí lực cấp thiên, một loại bí lực còn mạnh hơn cả bí lực cấp thần.
Ngô Bình: “Thật ra bí lực cấp thiên không được xem là bí lực, nó là một loại mật mã thiên đạo, nắm được nó thì có thể nâng cao được tất cả sức mạnh. Chẳng hạn tôi nắm được bí lực cấp thiên thì có thể gia tăng sức mạnh của bí lực cấp thần, khiến uy lực của nó tăng gấp hơn mười lần”.
Nghiêm Lãnh Thạch cảm thán: “Tiềm năng của chủ nhân khiến Lãnh Thạch được mở mang tầm mắt. Đời này Lãnh Thạch có thể làm trâu làm ngựa cho chủ nhân là may mắn mười kiếp của mình”.
Ngô Bình bình thản đáp: “Lão Nghiêm, ông cố gắng làm việc, sau này tôi sẽ không bạc đãi ông đâu”.
Nghiêm Lãnh Thạch quỳ xuống đất: “Vâng, nhất định tôi sẽ trung thành với chủ nhân đến chết mới thôi”.
Ngô Bình: “Đứng lên đi”.
Vì Ngô Bình có hẹn với Hàn Băng Nghiên đến tham gia cuộc thi chọn đá ngọc thô nên tầm chín giờ, cậu đã lái xe đến nhà họ Hàn. Sau đó cậu và Hàn Băng Nghiên, gọi thêm Từ Kiêu nữa, cùng nhau đến Đổ Thạch Thành.
Cứ ba năm là Đổ Thạch Thành lại tổ chức thi chọn đá ngọc thô một lần, nếu những người tham gia có thể dùng số tiền nhất định mua được đá quý, phỉ thúy với giá trị cao nhất thì sẽ giành được giải nhất.
Quy mô của cuộc thi chọn đá ngọc thô này rất lớn, chia thành rất nhiều đội thi riêng với mấy chục nghìn người tham gia. Muốn trở thành người chiến thắng trong mấy chục nghìn người đó là một điều rất khó.
Ba người Ngô Bình đến Đổ Thạch Thành thì cùng nhau đăng ký, phí đăng ký là hai trăm tệ. Sở dĩ thu phí ghi danh là để chọn lọc, tránh để những người rảnh rỗi đến quấy rối.
Ba người họ ghi danh xong thì mỗi người cầm một tờ phiếu mua hàng ba mươi nghìn, tấm phiếu mua hàng đó chỉ có thể dùng trong Đổ Thạch Thành, ngọc mua được cũng không thuộc về cá nhân nào, chỉ được giữ tạm thời thôi. Đương nhiên, nếu như giành được giải thì không chỉ có thể chính thức có quyền chọn ngọc mà còn có thể lấy được tiền thưởng.
Ba người họ lấy được phiếu mua hàng thì lập tức vào khu bán ngọc, ở đó có phỉ thúy, bạch ngọc, có loại đã được gia công, cũng có loại chưa gia công, giá cả có cao có thấp, thấp cũng mấy triệu, cao cũng trên cả trăm triệu.
Đương nhiên, phiếu mua hàng ba mươi nghìn trong tay của Ngô Bình cũng không thể mua được loại ngọc quá tốt.
Mấy người họ đến khu vực mười lăm của khu chọn đá ngọc thô, ngọc ở chỗ này thường không quá một trăm nghìn, số lượng nhiều và khá rẻ, rất nhiều người tham gia đều lựa ngọc ở đây.
Lúc này, app của cuộc thi chọn đá ngọc thô mà họ tải xuống đã bắt đầu phát trực tiếp, nữ MC xinh đẹp cười, nói: “Các bạn chơi và các khán giả thân mến, cuộc thi chọn đá ngọc thô sắp sửa bắt đầu, tiếp theo tôi xin tuyên bố quy tắc…”
Quy tắc rất đơn giản, bắt đầu sẽ thi theo đội nhỏ, tất cả mọi người dùng phiếu mua hàng trong tay mình để mua ngọc thô và mở ra tại chỗ, bên bán đá thô sẽ đánh giá giá trị miếng ngọc của bên mua đã chọn.
Sau khi đánh giá, người tham gia có thể bán ngọc để đổi lấy nhiều phiếu mua hàng hơn. Cả quá trình thi theo nhóm nhỏ chỉ kéo dài một tiếng đồng hồ. Sau một tiếng, bất kể mua được bao nhiêu, số phiếu mua hàng chưa dùng hết phải giao