Mặt đất rung lên, có một con mãnh thú chạy tới, Ngô Bình đứng lại rồi nhìn sang bên trái.
Anh thấy có một con gấu đen khổng lồ, khi nó đứng thẳng thì cao trên năm mươi mét, trông hệt như một ngọn núi nhỏ. Có bốn người thiếu niên đang đứng trên lưng con gấu, thoạt nhìn họ chỉ khoảng 16, 17 tuổi.
Cả bốn cậu thiếu niên này đều cao khoảng mét chín, khi họ nhìn thấy Ngô Bình thì chợt sững người, sau đó lần lượt nhảy xuống dưới rồi cung kính quỳ dưới đất.
“Nhân Hoàng bệ hạ!”, bốn cậu thiếu niên vô cùng kích động, thậm chí có người còn rơi lệ, ánh mắt họ nhìn Ngô Bình chứa đầy vẻ sùng bái.
Ngô Bình thấy hơi bất ngờ, anh quan sát họ rồi hỏi: “Các cậu là ai?”
Hai bên nói ngôn ngữ khác nhau, nhưng điều này không cản trợ việc giao tiếp giữa họ. Bởi sau khi trở thành Nhân Hoàng, Ngô Bình chỉ cần nghe người khác nói vài câu là đã có thể biết được ngôn ngữ của họ.
Một cậu thiếu niên giống thủ lĩnh của nhóm này lễ phép đáp: “Nhân Hoàng bệ hạ, chúng thuộc hạ là người của bộ lạc Hắc Hùng, ban nãy chợt cảm thấy khí tức của Nhân Hoàng nên mới tới chào ạ”.
Ngô Bình ừm một tiếng rồi nói: “Đứng dậy cả đi”.
Bốn cậu thiếu niên đều đứng dậy, nhưng vẻ sùng bái trong mắt họ không giảm đi chút nào.
Ngô Bình hỏi: “Bộ lạc của các cậu có xa đây không?”
Một người đáp: “Không ạ, chỉ khoảng 2000 tiễn thôi”.
Một tiễn bằng 1.5 km nên 2000 tiễn sẽ vào khoảng 3000 cây số.
Ngô Bình mới đến đây lần đầu nên còn nhiều lạ lẫm, vì thế anh nói: “Tôi vừa tới đây nên muốn đến bộ lạc của các cậu tham quan, được không?”
Bốn cậu thiếu niên hạnh phúc tới mức suýt ngất xỉu, có Nhân Hoàng đến chơi thì còn gì vinh hạnh bằng nữa!
Vì quá xúc động nên mãi không có ai đáp lời Ngô Bình.
Anh cười nói: “Không hoan nghênh tôi à?”
“Không ạ”, một người vội nói: “Chúng thuộc hạ đều hoan nghênh bệ hạ! Bệ hạ, mời người lên lưng con gấu đen”.
Con gấu phủ phục người xuống để bày tỏ lòng thành kính đến Nhân Hoàng, thực lực của tu sĩ cảnh giới này đến vua trong tộc của chúng cũng không thể địch lại, nên đương nhiên nó phải bày tỏ lòng kính trọng tới anh.
Ngô Bình leo lên lưng con gấu, nó đứng dậy rồi bước nhanh đi. Mấy cậu thiếu niên đi trước dẫn đường, họ cũng đi như bay, tốc độ không thua gì con gấu.
Họ đi được gần nghìn cây số thì chợt rẽ sang bên trái, Ngô Bình hỏi: “Sao không đi thẳng?”
Một người thiếu niên đáp: “Bệ hạ, phía trước là địa bàn của Ngân Bối Lang Vương, tộc Hắc Hùng không đánh lại được nó nên phải đi đường vòng”.
Ngô Bình thờ ơ nói: “Không phải đi vòng, cứ đi thẳng tiếp đi”.
Anh là Nhân Hoàng rồi mà phải sợ một con Lang Vương ư?
Quả nhiên con gấu đen đi thêm một đoạn nữa thì có tiếng rít vang lên rồi tới gần họ, không lâu sau, một con sói khổng lồ đã xuất hiện, sau đó lạnh lùng lườm Ngô Bình.
Nhìn thấy con sói ấy, con gấu đen lập tức gầm lên như thể đang cảnh cáo rằng nó đang cõng Nhân Hoàng trên lưng, con sói chớ vô lễ.
Nhưng con Lang Vương vẫn lạnh mặt rồi nhìn chòng chọc vào Ngô Bình bằng ánh mắt đầy khiêu khích, không hề nể mặt anh chút nào.