“Tất nhiên là phải rồi”.
Ngô Bình: “Nhưng theo tôi được biết, tộc người mới được sinh ra từ kỷ nguyên này, mà Tiên tộc đã từng đi vào giai đoạn thứ ba của con đường Chân Thánh vào kỷ nguyên trước”.
Thanh Phong: “Trong mắt Nguyên Thủy hoàn toàn không có khái niệm thời gian, ông ấy có thể xuất hiện vào một điểm thời gian bất kỳ nên những gì cậu nói đó không phải là vấn đề”.
Ngô Bình như suy nghĩ gì đó: “Nói cách khác thậm chí Nguyên Thủy có thể đến trước khi vũ trụ được sinh ra?”
Thanh Phong: “Đợi đến khi cậu đạt được cảnh giới đó thì sẽ rõ”.
Ngô Bình gật đầu, cười hỏi: “Thanh Phong, tiếp theo tôi phải làm gì?”
Thanh Phong: “Thể chất của cậu đã vô cùng hợp với nơi này, cũng bớt được không ít phiền phức. Tiếp theo cậu phải vượt qua bảy cửa ải bằng nỗ lực của bản thân. Sau khi vượt qua bảy cấp độ này, cậu mới có thể lấy được bảo vật của Nguyên Thủy và biết được bí ẩn cuối cùng của thế giới”.
Ngô Bình: “Bảy thử thách này khó không?”
Thanh Phong: “Vô cùng khó, từ khi Ngọc Thanh Giới xuất hiện vẫn chưa có người nào vượt qua được. Người mạnh nhất cũng chỉ đến cửa thứ tư thôi”.
“Người vượt qua cửa thứ tư đó là Tiên tộc sao?”
“Đúng thế”, Thanh Phong nói: “Mong cậu có thể đạt được bảo vật cuối cùng”.
Ngô Bình: “Ừ, bây giờ tôi đến cửa thứ nhất”.
Thanh Phong: “Cảnh giới của cậu vẫn chưa đạt yêu cầu, mặc dù thực lực của cậu rất mạnh nhưng trên người vẫn chưa có dấu ấn kỷ nguyên. Đợi đến khi cậu có dấu ấn thì lại đến đột phá cửa thứ nhất”.
Ngô Bình sửng sốt: “Chỉ có cao thủ kỷ nguyên mới có thể đi đến cửa thứ nhất?”
Thanh Phong: “Đúng thế, vượt qua cửa thứ nhất, cậu sẽ nhận được một ít phần thưởng. Cậu giữ lệnh bài này cho cẩn thận, sau này có thể lấy nó để tùy ý ra vào Ngọc Thanh Giới”.
Ngô Bình nhận lấy lệnh bài màu tím này, gật đầu: “Thanh Phong, vậy tôi đi trước đây. Không lâu nữa tôi sẽ quay lại”.
Tiếp theo anh sử dụng lệnh bài, rất nhiều địa điểm vận chuyển xuất hiện trong đầu anh, anh chọn một vị trí không xa, anh lập tức đến bên ngoài chỗ đó.
Anh vừa bước ra đã nhìn thấy Thần Phá Tiêu đang nằm trước cổng, vẻ mặt rất đau đớn.
Anh cười hỏi: “Anh Thần, sao anh lại ra đây?”
Thần Phá Tiêu cười khổ: “Bên trong quá đáng sợ, tôi vừa vào thì suýt nữa đã chết. May là có một sức mạnh bí ẩn nào đó đã đưa tôi ra ngoài, nếu không e là tôi cũng đã xong đời”.
Ngô Bình: “Bên trong quả thật không phải là nơi con người có thể đi vào, anh không sao là tốt rồi”.
Thần Phá Tiêu ngạc nhiên nhìn Ngô Bình: “Anh Lý không có việc gì, xem ra đã thích nghi với môi trường trong đó, em đây bái phục”.
Ngô Bình: “Trước hết đừng bái phục tôi, tôi nghĩ nơi này đã là điểm cuối của con đường Chân Thánh rồi, chúng ta nên quay về thôi”.
Thần Phá Tiêu gật đầu: “Ừ, chúng ta về thôi”.