Ngô Bình: “Thái Ất Đạo Tôn không để lại thứ gì ư?”
Hoàng đế: “Có, nhưng nơi đó rất nguy hiểm, rất nhiều người muốn vào nhưng cuối cùng đều thất bại”.
Ngô Bình nổi hứng hỏi: “Đó là nơi nào?”
Hoàng đế: “Tiên điện Thái Ất, tiên điện ấy thường trốn đi. Chỉ xuất hiện vào thời gian riêng, để tôi tính đã”.
Ông ấy ngẫm nghĩ một lát rồi nói: “Còn bảy ngay nữa và hay chính là ngày tiên đình xuất hiện, nhưng cửa của nơi này có lính canh, thực lực của họ rất mạnh, từng có cường giả Đạo cảnh tầng thứ chín vào thử nhưng kết quả vẫn bị chém chết tại chỗ”.
Ngô Bình: “Bệ hạ có biết vị trí của tiên điện không?”
Hoàng đế: “Đó là một chuyện cơ mật, nhưng tôi có thể nói cho tiên sinh biết”.
Ngô Bình: “Chữa khỏi bệnh cho bệ hạ xong, tôi muốn đến đó xem sao”.
Hoàng đế: “Nếu tiên sinh đi thì tôi sẽ tặng một món bảo vật”.
Nói rồi, ông ấy lất một cái bao tay trong pháp khí trữ đồ của mình ra, trên cái bao tay này khắc đầy phù văn, xung quanh có khí tức hỗn độn lưu chuyển.
Hoàng đế nói: “Đây là găng tay Oanh Thiên, đeo lên thì có thể tung ra đòn sát thủ với kẻ thù, nếu đối thủ dưới tầng thứ chín Đạo cảnh thì không chết cũng bị thương nặng. Đương nhiên, nếu cậu đủ mạnh thì có thể phát huy uy lực lớn hơn”.
Ngô Bình cầm lấy cái găng tay rồi đeo lên tay phải. Ngay sau đó, trận pháp trong bao tay đã phát sáng, vô vàn các sợi tơ đã tiến vào bàn tay cùng ngón tay của anh ròi nối liền với thần kinh của anh.
Sau đó, một luồng sức mạnh khủng khiếp đã tiến vào cơ thể Ngô Bình và kết hợp với thần anh của anh. Sức mạnh này rất lớn, dù tu Đạo cảnh tầng thứ ba cũng không thể chịu được, mà chỉ dung hợp được một phần.
Song, Ngô Bình đã hấp thu sức mạnh của Thiên Ma và Thiên Thi nên có tiềm lực vô hạn, lực sinh mệnh cũng tăng cao nên không hề thấy có chút áp lực nào, anh đã luyện hóa được nó hoàn toàn.
Loáng cái, găng tay Oanh Thiên đã dung nhâp vào tay Ngô Bình rồi biến mất. Chỉ anh sử dụng thì nó mới xuất hiện.
Thấy thế, hoàng đế ngẩn ra rồi lẩm bẩm: “Cậu có thể luyện hóa được nó, đúng là không thể tin được! Đây là pháp khí hỗn độn đấy”.
Ngô Bình: “Đúng là đồ tốt, cảm ơn bệ hạ”.
Hoàng đế cười nói: “Tiên sinh đừng khách sáo, nhưng tôi có việc muốn xin cậu, hi vọng cậu có thể trở thành thầy luyện đan đứng đầu của hoàng triều tôi và thay tôi quản lý đan uyển Thái Ất”.
Đan uyển Thái Ất là một nơi rất quan trọng với hoàng triều này, nơi đây chuyên thu thập dược liệu cho các thầy luyện đan để luyện đan cho hoàng thất.
Ngô Bình nói: “Tôi chỉ là một dã tu nên e không hợp quy cách”.
Hoàng đế nói: “Ngô tiên sinh, cậu là thầy luyện đan Kim Đỉnh nên không một ai ở đây có thể so với cậu. Nếu cậu không hợp quy cách thì chắc không ai làm được nữa”.
Ông ấy nói tiếp: “Chỉ cần tiên sinh đồng ý thì cậu được sử dụng dược liệu trong đan uyển Thái Ất tùy ý. Hơn nữa, đan uyển đã thu thập được rất nhiều phương thức luyện chế và lò luyện, còn có vườn thuốc nữa, bên trong toàn dược liệu quý thôi”.
Ngô Bình bắt đầu giao động, anh ngẫm nghĩ rồi nói: “Được, tôi đồng ý”.
Hoàng đế cười nói: “Có tiên sinh giúp thì tôi yên tâm rồi”.