Người này dường như không quen với một cơ thể như vậy nên hơi loạng choạng khi đứng dậy. Nhưng rất nhanh, thân thể người đó tràn đầy sức mạnh, liền ngửa đầu lên trời gầm lên một tiếng thật dài rung chuyển trời xanh.
Ngay sau đó, long vệ thứ hai lại bị ném ra ngoài. Năng khiếu của hai mươi long vệ khác nhau, vì vậy mỗi người đều có những kỹ năng khác nhau, có người mạnh hơn, có người nhanh hơn, có người cao hơn và có người thấp hơn. Nhưng dù thế nào đi chăng nữa, với sự giúp đỡ của Ngô Bình, họ đều trở thành những cường giả thái cổ chân nhân.
Vài tiếng sau, hai mươi thái cổ chân nhân cao lớn đứng ngay ngắn trong sân.
Ngô Bình phất tay, anh đưa họ đến Long Hổ Tiên Cảnh.
Ở một nơi trống trải, Ngô Bình cũng giải phóng hình dạng thật của mình, anh biến thành một người khổng lồ cao vài nghìn mét, anh nói: "Bây giờ, tôi sẽ dạy cho mọi người những kỹ năng chiến đấu mà chỉ thái cổ chân nhân mới có thể học được!"
Tiếp theo, Ngô Bình dạy họ Thái Nhất Chân Hoàng Kinh, Quyền Kinh trên cuộn giấy và sự hiểu biết của anh về võ học.
Hai mươi long vệ khổ luyện nửa đêm, ai nấy đều mệt sắp ngất. Vào rạng sáng, họ lại bị Ngô Bình ném ra khỏi Long Hổ Tiên Cảnh để tiếp tục công việc của mình.
Đương nhiên anh cũng không ngồi yên, mỗi ngày anh đều phải luyện đan, tu luyện. Đồng thời anh cũng dạy các dũng sĩ và long vệ luyện tập, nâng cao thực lực.
Thoáng cái hai mươi ngày trôi qua, thành Vân Châu đã có hàng triệu tinh binh, tất cả đều được Ngô Bình huấn luyện bằng tiên đan.
Hàng triệu lính tinh nhuệ này sau khi huấn luyện đều có tư chất tốt, có thể gọi là lính mạnh. Ngô Bình ước tính rằng một triệu lính tinh nhuệ có thể tạo ra khoảng 50.000 lính mạnh. 50.000 lính mạnh này có thể sinh ra hàng trăm dũng sĩ. Những dũng sĩ này sẽ được Ngô Bình đích thân huấn luyện và họ sẽ nhận được rất nhiều tài nguyên.
Mặt khác, Côn Luân Kiếm Cung đã bắt đầu thu nhận đệ tử ở Thất Châu, áp dụng chiến lược tương tự như ở Linh Xuyên. Tất cả mọi người đều có cơ hội, không phân biệt xuất thân, không phân biệt tuổi tác, chỉ cần đáp ứng điều kiện đều có thể tiến vào Kiếm Cung tu luyện.
Sau khi trải qua cuộc xâm lược của yêu tộc, những người dân thường biết rằng việc tu luyện không chỉ có thể bảo vệ gia đình mà còn cả quê hương của họ, vì vậy bất kể nam hay nữ, già hay trẻ, họ đều hăng hái gia nhập quân đội hoặc gia nhập Côn Luân Kiếm Cung.
Tính đến hiện nay, số lượng binh lính bình thường trong Thất Châu đã vượt quá năm triệu, có hơn hai triệu lính tinh nhuệ.
Hôm nay, Ngô Bình nhớ con nên về thăm nhà. Anh tình cờ gặp ông nội đang chơi với Đỉnh Nhi.
Thấy anh trở về, Lý Vân Đẩu cười nói: "Tiểu Bình, cháu đã lâu không về nhà, không nhớ con sao?"
Ngô Bình: "Ông nội ơi, cháu bận mà".
Lý Vân Đẩu hừ lạnh: "Có bận rộn cháu cũng nên quan tâm đến con cái nhiều hơn, việc có lớn đến đâu cũng không quan trọng bằng việc chăm sóc con cái".
Ngô Bình không dám nói gì: "Đúng vậy, ông nói rất đúng".
Lúc này Lý Vân Đẩu cầm một tờ báo lên, tờ báo này được phát hành ở Linh Xuyên, do "Cục tin tức" mà Lý Mai thành lập phát hành, chủ yếu đưa tin những sự kiện trọng đại xảy ra ở đại lục Côn Luân.
"Tiểu Bình, ông đọc báo thấy bảo hiện tại cháu đã khống chế vùng Thất Châu?"
Ngô Bình gật đầu: "Thưa ông, nơi này vốn là do gia tộc phía sau Vân Tịch phụ trách, nếu không phải do Vân Hi thì chắc cháu cũng sẽ không xen vào".