Cùng kỳ: “Chủ nhân đừng lo, mọi người trong nhà không làm sao cả, chúng chỉ đổi chỗ thôi”.
Ngô Bình thở phào một hơi, chỉ cần người nhà anh không sao, cung điện và đế quốc biến mất cũng được.
“Dẫn ta đến gặp mọi người”.
Cùng kỳ đi trước dẫn đường, họ bay một đoạn thì Ngô Bình phát hiện khu vực này đã không nhìn thấy bóng dáng của con người nữa, ngược lại toàn là Yêu tộc.
Không biết họ bay bao xa thì đã băng qua một rặng núi cực cao, sau đó đã nhìn thây thôn trấn cùng thành phố có rất nhiều con người sinh sống. Tuy độ phồn hoa không bằng trước kia, nhưng quy mô cũng không đến nỗi nào.
Ngô Bình và cùng kỳ đáp xuống một trang viên rộng lớn, có rất nhiều nhà cửa ở đây, tuy lối kiến trúc không bằng cung điện ngày xưa, nhưng cũng giống đến bảy, tám phần.
Ngô Bình vừa đáp xuống một đại viện thì Đường Tử Di đã đi ra, nhìn thấy chồng mình, cô ấy rơm rớm nước mắt rồi chạy lại ôm anh.
Ngô Bình thở phào một hơi rồi hỏi: “Tử Di, anh rời đi bao lâu rồi?”
Đường Tử Di: “Một tháng chín ngày”.
Ngô Bình ngẩn ra: “Mới hơn một tháng ư?”, anh nhớ mình sống ở thế giới kia đã nhiều năm rồi.
Đường Tử Di: “Dù mới chỉ hơn một tháng, nhưng ở đây đã có sự thay đổi rất lớn. Đại Thiên Tôn đã đánh thắng trận và khống chế một Khuyên Giới khác”.
Ngô Bình kinh ngạc hỏi: “Đại Thiên Tôn lại chiếm được thêm một Khuyên Giới ư?”
Đường Tử Di: “Vâng, sau đó Đại Thiên Tôn đã giao đại lục Hồng Hoang cho con trai mình quản lý. Người này đã xây dựng đế quốc Thiên Đỉnh và tự nhân là Đại đế Thiên Đỉnh. Sau khi Đại đế lên ngôi, đại lục Hồng Hoang bắt đầu thay đổi, cùng lúc đó có nhiều yêu binh tấn công đế quốc Thiên Võ và các nước xung quanh. Chúng quá đông, cao thủ lại nhiều nên chúng ta không thể phản kháng được, từ đó đành tạm rời bỏ đất nước rồi chuyển đến đây”.
Ngô Bình cau mày: “Yêu tộc và Đại đế Thiên Đỉnh có quan hệ với nhau à?”
“Nghe nói đế quốc Thiên Đỉnh đã được Yêu tộc ủng hộ, nhưng em cũng không chắc lắm”.
Ngô Bình: “Các nước khác thì sao?”
Đường Tử Di: “Giờ ở cả đại lục Hồng Hoang chỉ có một đế quốc là Thiên Đỉnh thôi, các thế lực khác đều phải tuân theo và trở thành nước thuộc địa. Thiên Đỉnh đã cử đại quân đến chiếm đóng các nước để tác oai tác quái, hở cái là giết người. Nhiều Hoàng đế của các nước cũng bị giết, trong hoàng cung máu chảy thành sông”.
Ngô Bình nhíu mày: “Đế quốc Thiên Đỉnh đối xử với dân chúng thế nào?”
Đường Tử Di: “Với dân thì không đến nỗi, tuy các quán lại rất tàn nhẫn, nhưng chỉ ra tay ác độc với ai không nghe theo họ thôi. Ai nghe lời thì không cao cả”.
Ngô Bình: “Mọi người không sao là tốt rồi, anh thấy sống ở đây cũng ổn”.
Đường Tử Di cười nói: “Huyền Bình, ai đứng sau lưng anh kia?”
Ngô Bình lập tức giới thiệu, sau đó kể qua về thế giới mình từng sống cho Đường Tử Di nghe.
Cô ấy cảm thán: “Đại Thánh kiếp nguy hiểm quá”.
Nhóm Xuân Tinh vội tiên lên hành lễ: “Tham kiến chủ mẫu”.
Đường Tử Di cười nói: “Các cô đừng khách sáo, sau này cứ xưng hô chị em với nhau thôi”.
Đường Tử Di không dám coi thường các cô hầu gái này, vì họ đã cùng độ kiếp với Ngô Bình rồi về đây, giờ chắc thực lực của họ cũng phải cấp Thánh Vương rồi.