Lãnh Như Yên: "Với quy mô hiện giờ thì cần hai chục tỷ tệ. Nhưng nếu muốn mở rộng quy mô, nâng cao sản lượng, ngược dòng đi lên thì ít nhất cần một trăm năm mươi tỷ tệ. Nếu có số tiền này thì đầu tiên em sẽ thu mua mỏ than đá, sau đó sẽ xây nhà máy phát điện. Vậy thì số than và điện thừa sẽ bán được ra bên ngoài. Hơn nữa, em có thể nâng lợi nhuận từ mỗi tấn nhôm điện phân lên ba nghìn tệ. Giả dụ sản lượng mỗi năm là mười triệu tấn, lợi nhuận sẽ không ít hơn ba mươi tỷ tệ".
Ngô Bình đáp: "Thu mua mỏ than sao?"
Lãnh Như Yên: "Thực ra còn một phương án tốt hơn. Em nhận được thông tin, tỉnh Hà Tây hiện đang đấu giá quyền thăm dò khóang sản một khu vực có diện tích ba trăm kilomet vuông, giá khởi điểm là ba mươi triệu tệ. Em đang định đấu giá rồi tự thăm dò".
Ngô Bình không hiểu lắm, hỏi lại: "Có quyền thăm dò khoáng sản rồi thì chỉ cần tìm thấy khoáng sản là có thể tùy ý khai thác sao?"
Lãnh Như Yên: "Đương nhiên là không được, nhưng chỉ người có quyền thăm dò khoáng sản mới được ưu tiên khi xét quyền khai thác. Cho dù không tự mình khai thác thì cũng có thể bán lại, như vậy cũng kiếm được không ít tiền. Ví dụ em đấu giá thành công quyền thăm dò khoáng sản ở khu vực đó, sau đó phát hiện trữ lượng than đá ở đó là một trăm triệu tấn thì quyền thăm dò khoáng sản của em sẽ trở nên đáng giá vô cùng, nếu sang nhượng lại sẽ kiếm được mấy tỷ tệ. Hoặc là em cũng có thể tự tiến hành khai thác, đương nhiên nếu tự khai thác sẽ phải làm thêm một số thủ tục và nộp một số chi phí khác".
Ngô Bình gật đầu: "Hóa ra còn có cả quyền thăm dò khoáng sản, kế hoạch hay đó. Hôm nào có thời gian thì chúng ta cùng đến khu đất đó, anh giúp em khảo sát".
Lãnh Như Yên đảo mắt đáp: "Anh khảo sát thì có tác dụng gì, anh có phải nhà địa chất học đâu".
Ngô Bình cười đáp: "Nhưng thị lực của anh rất tốt, vừa nhìn là biết dưới đất có gì".
Lãnh Như Yên đương nhiên không tin lời anh, cô chỉ cho là anh đang nói đùa. Nhưng sao cô có thể ngờ được là anh có đôi mắt thấu thị có thể thực sự nhìn thấy những thứ nằm sâu dưới lòng đất!
Chẳng mấy chốc họ đã tới nhà họ Lãnh.
Nhà họ Lãnh ở Thành Tây, là một căn nhà lớn có năm cổng vào, diện tích ít nhất phải ba nghìn mét vuông.
Ngoài cửa nhà họ Lãnh có hai con sư tử đá trông rất hùng dũng, giống như những vương phủ thời cổ đại vậy.
Ngô Bình lái xe vào bên trong, Lãnh Kình Phong đã đứng đón, đằng sau lưng là Liễu Thị và Lãnh Như Bình.
Điều khiến Lãnh Như Yên ngạc nhiên là Lãnh Như Bình lại tươi cười đon đả nói: "Anh rể, chị, hai người về rồi".
Lãnh Như Yên cảm thấy rất không quen, cô nhìn Lãnh Như Bình bằng ánh mắt hồ nghi. Lãnh Như Bình vẫn cười đon đả, kéo tay Lãnh Như Yên nói: "Chị à, em có chuyện muốn nói với chị, đi theo em".
Lãnh Kình Phong thì mời Ngô Bình vào phòng khách. Trong phòng khách còn có một người đàn ông trung niên đang ngồi đọc báo. Ngô Bình bước vào, ông ta chỉ liếc nhìn một cái rồi không có biểu cảm gì khác.